Ngô Bình vội phất tay: "Dơi và cóc thì thôi, tôi thích nuôi khỉ".
Long Thanh Khâm nói: "Được, anh đợi tôi ở đây".
Nói xong cô ấy đi ra ngoài. Ngay sau đó Ngô Bình và Vân Tịch thấy mặt đất rung lên, tiếng khỉ kêu thảm thiết vang lên, đúng là kinh thiên động địa.
Advertisement
Vân Tịch cười nói: "Con khỉ này xui thật, Thanh Khâm hóa rồng, thực lực tăng hơn mười lần, nó hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy".
Chưa đến ba phút Long Thanh Khâm đã xách một con khỉ vào. Con khỉ cao ba mét, lông màu vàng kim, mắt nó trợn tròn, tai tròn tay dài, cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là Hầu vương.
Advertisement
Cổ nó có đeo một sợi dây chuyền, phía đuôi dây đang bị Long Thanh Khâm tóm lấy. Con khỉ túm đầu mình, cúi đầu ủ rũ, tâm trạng suy sụp.
Long Thanh Khâm đá nó một cái khiến nó kêu ầm lên. Nhưng Long Thanh Khâm lại trừng nó khiến nó cúi đầu ngay, giống như một nàng dâu bị tủi thân.
Ngô Bình quan sát con khỉ, âm thầm tấm tắc. Long Thanh Khâm đưa dây chuyền cho anh, nói: "Con khỉ này rất thông minh, cẩn thận đừng để nó chạy".
Ngô Bình cười nói: "Khỉ kia, mày có muốn rời khỏi đầm lầy theo tao khám phá bên ngoài không?"
Con khỉ trợn mắt nhìn Ngô Bình, ánh mắt rất hung ác. Thầm nghĩ nếu không phải có Long Thanh Khâm, nó đã đớp ngay Ngô Bình rồi cắn đứt đầu, sau đó ăn hết nội tạng của anh!
Long Thanh Khâm thấy nó hung dữ thì cười lạnh, búng ngón tay một cái, vẽ một lá bùa trên lòng bàn tay Ngô Bình. Đây là thứ mà cô ấy học được trong Thiên Long kinh, tên là bùa Thiên Long Trấn Yêu.
Ngô Bình thấy một luồng sức mạnh truyền vào tay phải của anh, liền hỏi: "Bùa này có thể trấn áp con khỉ sao?"
Long Thanh Khâm cười nói: "Anh thử xem".
Ngô Bình khẽ dùng lực, tát vào đầu con khỉ. Lòng bàn tay anh liền tỏa sáng rực rỡ, con khỉ kêu lên thảm thiết rồi đau tới nỗi lăn lộn trên đất.
Ngô Bình cười nói: “Đúng, có nó rồi thì tôi không còn lo con khỉ tạo phản nữa”.
Long Thanh Khâm: “Bùa chú này có tác dụng trong ba tháng, trong thời gian đó, tốt nhất anh phải thuần hoá được nó”.
Ngô Bình: “Ba tháng thì thừa thời gian rồi”.
Sau đó anh hỏi: “Ê khỉ, mày có động phủ không?”
Con khỉ liếc anh nhưng không có ý định trả lời, vì thế Ngô Bình giơ nắm đấm lên định đánh nó. Con khỉ co rúm người lại, sau đó trả lời một cách cứng nhắc: “Động phủ bị tôi phá lâu rồi”.
Long Thanh Khâm: “Con khỉ này cũng bướng thật đấy, hẳn một động phủ của tiên nhân mà nó cũng dám phá, chắc đồ bên trong cũng bị nó đập vỡ hết rồi”.
Ngô Bình nhìn nó rồi hỏi: “Mày vẫn chưa tìm được tâm pháp thích hợp để tu luyện à?”
Con khỉ đáp: “Chưa, tôi sẽ tu luyện bằng khả năng của mình”.