Thật ra nấm này là nấm bình thường nhưng vì được đất thần nuôi dưỡng nên mới to đến thế, còn phát ra hào quang bảo vật. Cũng là đạo lý này, cây đại thụ cách đó không xa cũng được thần sĩ chăm sóc nên vô cùng cao lớn.
“Giao bảo vật ra đây”.
Advertisement
Đột nhiên có hai người Đông Doanh bước đến, ánh mắt hiện lên sát khí nhìn chằm chằm tay Ngô Bình như thể đang tìm xem anh giấu đồ ở đâu. Ngô Bình vỗ tay: “Bảo bối ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi”.
Hai tu sĩ Đông Doanh một người cầm đao, một người cầm kiếm đánh về phía Ngô Bình.
Advertisement
Tu vi của hai người này không yếu, một Nhẫn Tổ, một Nhẫn Thánh, cũng xem là cao thủ ở Đông Doanh nhưng tiếc là thực lực này chẳng là gì so với Ngô Bình cả.
“Ầm!”
Anh đánh ra một đòn, vô số quyền kình đánh trúng hai người này, ngũ tạng hai tu sĩ Đông Doanh vỡ nát, chết tại chỗ.
Anh lấy nguyên thần của Nhẫn Tổ, ném vào bát vàng luyện thành Nhân Nguyên Đan.
Sau đó anh bay lên không trung, mắt nhìn về phía xa nói: “Nơi này tràn đầy khí tức nguyên thủy, không biết là nơi nào?”
Lúc này ngoài vòng xoáy, cuối cùng nhóm người Đông Doanh đó cũng đã hiểu quy luật, họ nhận ra cứ ba người thì chỉ có thể có một người sống sót. Thế là họ bắt mấy trăm dân thường Đông Doanh, trước khi vào vòng xoáy sẽ ném hai dân thường vào trước, sau đó lại cho một tu sĩ đi vào.
Dùng cách này, rất nhanh đã có một nhóm tu sĩ Đông Doanh tụ tập ở lối ra vào.
Trước đó đã nhặt được một cục đất thần cực lớn, Ngô Bình cảm thấy nơi này là kho tàng nên bèn tiếp tục tìm kiếm, xem gần đó có bảo dược hoặc thần dược không.
Anh phóng hết thần niệm của mình ra sức tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện cách đây hơn một trăm dặm có một hồ nước, hồ nước lớn bằng sân đá bóng, cây cỏ hoa lá mọc đầy phía rìa ngoài, có rất nhiều ong bướm bay nhảy giữa những bông hoa.
Trong hồ nước có một cái cây rất lớn, rễ của nó rất phát triển, trải khắp cả hồ nước nhưng cái cây này đã chết khô, chỉ còn trơ trọi lại một thân cây khô.
Cây cao hơn ba trăm mét, trước đó chắc hẳn nó rất tươi tốt nên trong phạm vi ba trăm mét không có thực vật nào quá cao. Lúc này dây leo hồ lô dày đặc quấn quanh thân cây khô trơ trọi của nó.
Đúng thế, đây là một cây hồ lô, dây leo hồ lô màu vàng đất, bề mặt có phù văn mờ ảo. Nó kết ra hai trái hồ lô, một treo trên đỉnh cây, màu vàng kim; còn một cách mặt nước không xa, là màu bạc.
Ngô Bình đi đến cạnh hồ nước, anh vốc một ít nước lên, phát hiện nước có mùi hương thoang thoảng, sau đó lại nhìn cây hồ lô, rễ của nó cắm sâu xuống hồ nước. Dưới lớp bùn đất dưới hồ nước có một hòn đá thần cực lớn, dài hơn ba mét, hình dạng như quả trứng, bề mặt ngoài dán đầy bùa bí ẩn.
“Hửm? Còn có loại đá thần này sao?”
Đất thần sau khi được khai khoáng thì chính là đá thần, nhưng đá thần này rất bất thường, mặt ngoài có ký hiệu tiên đạo, hơn nữa còn rất lớn. Trước đó Ngô Bình cũng từng tìm được đá thần nhưng lớn nhất cũng chỉ bằng nắm tay.