Ngô Bình thầm cười mỉa, hai hồ lô này đã thành tinh, hơn nữa còn muốn hại chết anh.
Anh cũng lấy một hồ lô vàng trong ngực ra, mở nút, một mặt người chui ra, mặt người đó nhìn trái nhìn phải để tìm mục tiêu.
Ngô Bình chỉ hồ lô vàng kia nói: “Đi đi, chém rơi nó”.
Advertisement
Nói rồi anh lấy tiền bùa, mặt người này há miệng ăn năm mươi cái, sau đó phát ra sát quang.
Sát quang đến gần hồ lô vàng, hồ lô vàng lập tức cũng bắn ra ánh sáng màu vàng đối kháng sát quang này. Nhưng sát quang mạnh hơn tia sáng vàng, không lâu sau đã khiến ánh sáng đó phân tán, mặt người dễ dàng chém rơi hồ lô vàng đó.
Advertisement
Hồ lô tách ra khỏi dây leo, người tí hon màu vàng bên trong lập tức héo rũ, cuối cùng biến mất.
Ngô Bình vung tay lên, hồ lô màu vàng đó bay đến.
Mắt anh sáng rực: “Không tệ, là nguyên liệu tốt đến luyện chế pháp khí”.
Bây giờ anh có pháp lực, có thể luyện chế pháp khí của mình, pháp khí của người khác có mạnh đến mấy cũng không thuận tay bằng đồ mình luyện chế, vì pháp khí của mình có thể kết hợp với thần thông pháp thuật của bản thân.
Sau đó anh lại đưa cho năm mươi tiền bùa mặt người để chém rơi cả hồ lô bạc.
Thật ra hai hồ lô này là cách để dây leo hồ lô tự bảo vệ mình, không có hồ lô, nó cũng không thể đe dọa được Ngô Bình.
Sau đó anh lặn xuống nước, đào xuống dưới mười mấy mét dọc theo rễ của hồ lô rồi lấy đi đá thần cực lớn đó.
Không có đá thần, dây leo hồ lô nhanh chóng khô héo, bùa ở bề mặt cũng dần nhạt đi.
Lấy được một hòn đá thần lớn như thế, tâm trạng Ngô Bình cực kỳ tốt, ngân nga tiếp tục tìm bảo dược.
Anh bay trên không trung thì bỗng nghe thấy tiếng chim ưng, sau đó một bóng đen lao đến, anh ngẩng đầu lên nhìn, một con ưng rất lớn, cánh dài đến mấy mươi mét đang bay về phía anh.
Không kịp suy nghĩ gì, móng vuốt của con chim ưng đã hung hăng chộp đến, Ngô Bình hừ một tiếng rồi vươn tay túm lấy móng vuốt sắc nhọn của nó, dùng sức bẻ đi, sau đó nghe một tiếng “rắc”, móng vuốt cứng như sắt bị anh bẻ gãy.
Con chim ưng kêu lên, muốn hất Ngô Bình ra nhưng Ngô Bình nắm lấy móng vuốt nó, lật người lại cưỡi lên trên cổ nó, đánh một đòn xuống.
“Rắc!”
Đầu chim ưng bị đánh vỡ, nó choáng váng rơi xuống dưới, cuối cùng đập vào mấy cây đại thụ, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Đất cát bay tứ tung, Ngô Bình đang lấy dao găm cắt thịt chim ưng, bây giờ anh hơi đói, mà thịt của con chim ưng này lại có chứa tinh khí, chắc là mùi vị không tệ.
Anh cắt thành từng miếng nhỏ, xiên thành xiên que rồi bỏ lên lửa nướng.
Không lâu sau, thịt đã chín, mùi hương tỏa ra khắp nơi, anh cắn một miếng, cả miệng dính đầy mỡ, thơm nhưng không ngấy, hơn nữa còn rất dai, tuyệt hơn là thịt có chứa tinh nguyên của chim ưng, ăn rất bổ.