Bà lão chỉ nhìn cô ấy chứ không trả lời, sau đó quay người bỏ đi và đóng cửa lại.
Nhậm San San tìm điện thoại của mình nhưng không thấy đâu, túi xách cũng biến mất.
“Sao lại thế này!”, cô ấy ôm đầu rồi bật khóc, vì biết mình đang lâm vào cảnh rất nguy hiểm. Có khả năng cô ấy đã bị bán đến nơi này.
Advertisement
“Làm sao bây giờ?”, Nhậm San San không thể nghĩ ra cách nào cả.
Đột nhiên cô ấy nhìn chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, cô ấy nhớ sau trận kích tình, Ngô Bình đã đeo lên cho mình chiếc vòng này.
Advertisement
“Nếu em gặp nguy hiểm hoặc cần anh thì hãy đập vỡ chiếc vòng này, anh sẽ đến bên cạnh em ngay”, nguyên văn lời nói của anh là vậy.
Nhậm San San sáng mắt lên rồi tháo chiếc vòng ra đập vào sợi xích, chiếc vòng lập tức vỡ nát.
Lúc này, Ngô Bình đang ở nhà cho đám thuồng luồng con ăn.
Đột nhiên, anh giật mình rồi lẩm bẩm: “Tối qua mới gặp mà nay Nhậm San San đã gặp chuyện rồi ư?”
Vì thế, anh gọi ngay cho cô ấy, nhưng điện thoại không kết nối được, Ngô Bình lo lắng rồi gọi cho Nhậm Thiên Thắng.
Điện thoại kết nối, nhưng không phải giọng của ông ấy, mà là của một cô gái: “Xin lỗi, sếp Nhậm đang đi nghỉ nên không tiện nghe máy”.
Ngô Bình: “Bảo với ông ấy, tôi là…”
Nhưng anh còn chưa nói hết câu thì bên kia đã ngắt máy.
Ngô Bình híp mắt lại, vì anh cảm nhận được là Nhậm San San gặp chuyện thật rồi.
Anh lập tức bay lên cao rồi bay về phía Tây Bắc, chiếc vòng anh đeo cho cô ấy hôm qua làm bằng tiên ngọc, bên trong có trận pháp.
Vòng ngọc vỡ sẽ báo vị trí về cho anh.
Ngô Bình bay hơn 1000 cây số qua mấy ngọn núi rồi dừng ở một thôn làng nhỏ.
Thôn này không có đường nối với thế giới bên ngoài, chỉ có đúng một con đường quanh co nho nhỏ.
Ngô Bình phóng thần niệm để tìm Nhậm San San, loáng cái anh đã tìm được vị trí của cô ấy. Nhậm San San đang bị nhốt trong một ngôi nhà đá và bị xích chân.
Ngô Bình cau mày rồi đáp xuống cổng làng, sau đó đi vào bên trong.
Anh vừa đi vào đã nhìn thấy có hai đứa nhóc đang chơi đùa ở đây, thấy Ngô Bình ăn mặc đẹp, chúng lập tức vây lại rồi kéo anh.
Ngô Bình lùi lại rồi cười nói: “Hai đứa sao thế?”
Một đứa trong số đó ngạc nhiên nói: “Có thể né được đòn của tôi, anh là người tu hành hả!”
Ngô Bình cũng cảm nhận được chúng ra tay rất nhanh, rõ ràng không phải người bình thường.