Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Y Trở Lại (Thần Y Thấu Thị) - Ngô Bình

 Hồ Kiến Quốc bĩu môi: “Hừ, biết chứ! Chân tiên nhị cảnh, thực lực ngang ngửa tôi, có điều rất có quyền thế, là tri kỉ bên cạnh đại thiên tôn”.  

 

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn là ai?”  

 

“Chủ nhân tiên giới”. Hồ Kiến Quốc đáp.  

 

Ngô Bình: “Tu vi của Đại Thiên Tôn mạnh nhất tiên giới sao?”  

 

Hồ Kiến Quốc nói: “Nếu xét ở tiên giới thì tất nhiên ông ấy mạnh nhất, nhưng ở hồng hoang thì bất cứ giáo chủ nào cũng đều không thua kém ông ấy đâu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ông Hồ, sau này tôi đến tiên giới thì đến đâu là thích hợp?”  

 

Hồ Kiến Quốc: “Nhóc con cậu tư chất tốt thế thì đến đâu mà không được”.  

 

Hai người họ đang to nhỏ thì Hồ Kiến Quốc bỗng thúc nhẹ anh: “Tên ngốc đó đến rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nhìn ra cửa thì thấy một anh giao hàng mặc đồ màu xanh da trời bước vào, tầm hai mươi lăm tuổi, đậm chất phong trần.  

 

Anh ấy vừa bước vào thì đã có người cười, nói: “Chà, đây chẳng phải là Tống Bình An sao? Sao cậu lại mặc bộ đồ này ?”  

 

Ngô Bình nhìn thấy anh ấy thì liền nhớ ra. Khi anh học đại học năm một, năm hai, có một người tên Tống Bình An. Người này quanh năm chỉ mặc một bộ đồ, đông không biết lạnh, hè không biết nóng. Có điều quần áo của anh ấy thì luôn rất sạch sẽ.  

 

Nhưng người này rất xui xẻo, năm xưa rõ ràng có thực lực thi vào trường nổi tiếng nhưng bài thi của anh ấy lại bị sửa thành tên của người khác, còn bài thi của người khác thì lại viết tên của anh ấy.  

 

Cuối cùng anh ấy phải học trường đại học bình thường, trở thành bạn học của Ngô Bình.  

 

Ngày nào người này cũng ôm sách ngồi đọc ở sân vận động, thành tích của anh ấy cực kỳ tốt, học kỳ một của năm hai đã học xong hết lộ trình, sau đó bắt đầu chuẩn bị thi cao học.  

 

Anh ấy rất điển trai nên được rất nhiều nữ sinh trong trường mê đắm, có điều anh ấy không để tâm đến và từ chối tất cả.  

 

Anh ấy quá ưu tú nên khiến rất nhiều nam sinh trong trường đố kị, may mà học kỳ hai của năm hai, Tống Bình An đã thi đỗ thạc sĩ của đại học Hoa Thanh.  

 

Có điều hình như vận may của người này không được tốt lắm, sau khi thi đỗ thạc sĩ không lâu thì lại bị đại học Hoa Thanh khai trừ chỉ vì chuyện không đâu vào đâu.  

 

Sau đó anh ấy lại thi vào trường khác nhưng cũng đều không thuận lợi, không phải bị khai trừ thì cũng không tốt nghiệp được.  

 

Anh ấy kiên trì mấy năm, đến khi lớn tuổi rồi thì vừa học vừa tự kiếm tiền.  

 

Chuyện của anh ấy thường xuyên được lan truyền trong các nhóm bạn, có người gọi anh ấy là truyền kỳ, có người lại xem như trò cười.  

 

Ngô Bình thì lại rất khâm phục con người này, không chùn bước trước khó khăn, không hổ là đại năng chuyển thế.  

 

Tống Bình An không cao, khuôn mặt thanh tú, anh ấy chỉ mỉm cười trước sự chào hỏi đầy chế giễu của mọi người, sau đó thì tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.  

 

Không ai qua ngồi qua đó vì dù gì những người đến đều là người thành công, ai lại coi trọng một người giao hàng.  

 

Ngô Bình cầm hai ly nước đến ngồi đối diện với Tống Bình An, mỉm cười, nói: “Đàn anh”.  

 

Tống Bình An đưa hai tay ra nhận lấy, nói: “Cảm ơn”.  

 

Ngô Bình: “Đàn anh còn nhớ tôi không? Trước khi anh tốt nghiệp, chúng ta từng đánh bóng rổ với nhau. Anh đánh rất giỏi, không ai đỡ được cú ném bóng vạch ba điểm của anh”.  

 

Tống Bình An cười rạng rỡ: “Cậu là đàn em Ngô Bình đúng không? Tôi nhớ cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đây. Đàn anh vừa giao hàng xong à?”  

 

Tống Bình An không cảm thấy việc giao hàng có gì không tốt, anh ấy gật đầu: “Ừ. Tôi đã biết hết những con đường gần đây rồi, hiệu suất giao hàng tăng hơn bốn mươi phần trăm so với tháng trước. Bây giờ mỗi ngày tôi có thể giao một trăm mười đơn, thu nhập cũng được lắm”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: “Hơn một trăm đơn sao? Giỏi thật. Vậy tháng này ít nhất cũng được hai, ba mươi nghìn nhỉ?”  

 

Tống Bình An mỉm cười, nói: “Gần hai mươi nghìn. Tôi định làm thêm hai tháng nữa rồi đi thi”.  

 

Ngô Bình biết đại khái hoàn cảnh của anh ấy, thi cao học thế nào cũng rớt nên nói: “Không cần thi nữa, đàn anh muốn đến học ở trường nào để tôi sắp xếp giúp cho”.  

 

Tống Bình An ngây ra: “Cậu giúp tôi sắp xếp ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Trước đây anh là thạc sĩ của Hoa Thanh đúng không? Trùng hợp thật, tôi cũng học cao học ở đó, có thể nói chuyện được với lãnh đạo nhà trường”.  

 

Tống Bình An im lặng vài giây rồi nói: “Đàn em, tôi tự thi thì tốt hơn”.  

 

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Rõ ràng anh đã thi đậu rồi, tại sao lại còn phải thi nữa? Anh thông minh như thế, đừng lãng phí tài năng ở việc suy nghĩ, chi bằng thế này, bây giờ tôi giúp anh hỏi thử”.  

 

Ngô Bình vừa nói vừa gọi điện thoại.  

Nhấn Mở Bình Luận