Quay lại nhà, cậu thiếu niên nhìn gì cũng thấy lạ. Cậu ấy đã sống ở đây một thời gian nên quen hết mọi người rồi, vì thế liên tục chào với từng người.
Người linh chi cưỡi ngựa linh chi chạy tới sau đó quan sát cậu thiếu niên. Người linh chi rất đáng thương, trên người đầy vết thương, đương nhiên là do Hỉ Bảo gây ra.
Đột nhiên người linh chi run lên rồi đánh ngựa linh chi thật mạnh làm con ngựa hí dài rồi chạy mất.
Advertisement
Ngay sau đó, Hỉ Bảo chạy đến, cậu bé nhìn trái ngó phải thì thấy cậu thiếu niên đó rồi cười nói: “Anh là con nhà ai?”
Cậu thiếu niên cũng biết Hỉ Bảo là trung tâm rắc rối nên nói nói: “Cậu chủ”.
Advertisement
Hỉ Bảo đi vòng quanh cậu ấy rồi nói: “Anh đi chơi với em đi”.
Cậu thiếu niên định từ chối, nhưng đã bị Hỉ Bảo kéo đi. Cậu thiếu niên là thai đá do trời sinh đất dưỡng nên có thể chất rất mạnh, sức lực vô biên, Hỉ Bảo kéo mãi mà cậu ấy vẫn đứng yên.
Hỉ Bảo tức giận ra sức lôi kéo mà vẫn không có tác dụng.
Hỉ Bảo hậm hức nói: “Sao anh còn khoẻ hơn em thế hả?”
Ngô Bình nói với cậu thiếu niên: “Sau này cậu với Vũ Phi cùng chăm sóc Hỉ Bảo cho tôi. Nếu nó không nghe lời thì cứ đánh”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng ạ”.
Hỉ Bảo nổi cáu: “Bố, sao bố lại bảo anh ấy đánh con? Con lúc nào cũng ngoan mà”.
Ngô Bình lừ mắt với cậu bé: “Thế mà con cũng nói được à?”
Hỉ Bảo chu môi rồi chạy biến mất, cậu thiếu niên lập tức đuổi theo.
Cậu ấy vừa đuổi vừa hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, tôi chưa có tên”.
Ngô Bình: “Lấy tên là Lý Thiên Thạch đi”.
Lý Thiên Thạch? Cậu thiếu niên mỉm cười, vì thấy cái tên này khá hay.
Sau đó, Ngô Bình nói với Lý Dư và Lý Tố: “Trong cơ thể của hai người đã có long khí rồi, long khí cũng tương tự pháp lực, đều có thể luyện bảo vật”.
Anh lấy hai quả hồ lô một vàng một bạc ra rồi đưa cho Lý Dư và Lý Tố.
“Rảnh thì dùng long khí luyện cái này để làm pháp khí bản mệnh. Bây giờ, tôi sẽ truyền cho hai người cách tế luyện”.
Sau đó anh truyền cho hai người công pháp. Tế luyện bảo vật rất có ích với việc tu luyện của họ, người nuôi bảo vật, bão vật nuôi người.
Buổi chiều, Ngô Bình đến nơi mình chọn làm biệt viện cho Thục Sơn. Hiện giời, nơi đây chỉ là đồng ruộng, muốn xây dựng xong môn phái ít cũng phải mất hai, ba năm.
Nhưng đây là kế hoạch nghìn năm nên không thể vội được. Điều cần làm trước mắt là lên thiết kế và lựa chọn bên thi công đủ trình độ để thực hiện.
Anh đang suy nghĩ cách làm thì có một luồng thần niệm bủa vây, hình như là Đường Thiên Tuyệt.
Quả nhiên ngay sau đó, Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân đã xuất hiện.