Liễu Duyên thở dài: “Một chọi một thì không thành vấn đề. Hai đấu một thì e là anh sẽ bị đánh rất thảm”.
Ngô Bình bảo: “Thế thì hai đấu hai”.
Liễu Duyên hỏi lại: “Hai đấu hai?”
Advertisement
Ngô Bình lấy một lá bùa ra rồi bóp vụn ngay lập tức.
Vài phút sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Ông ấy nhìn sang trái phải rồi hô lên: “Nhóc con, sao lại ở nơi quỷ quái này?”
Advertisement
Người đó là Quảng Tế. Khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Duyên, ông ấy kinh ngạc hô lên: “Anh là Liễu Duyên?”
Liễu Duyên đáp: “Đúng vậy. Cậu là Quảng Tế?”
Quảng Tế nói: “Không ngờ anh lại có thể hồi phục”.
Liễu Duyên nói: “Quảng Tế, hai tà thần đó xông vào chùa Đại Thiền, tôi muốn cậu hỗ trợ tôi hạ gục họ”.
Quảng Tế lập tức lắc đầu: “Không làm”.
Liễu Duyên cười khẩy: “Không làm? Nếu hôm nay cậu không giúp, tôi sẽ bám theo cậu mãi. Cậu ngủ, tôi cũng ngủ, cậu ăn, tôi cũng ăn, cậu tìm phụ nữ, tôi cũng trông chừng, cậu đại tiện, tôi cũng nhìn”.
Sắc mặt Quảng Tế rất khó coi: “Liễu Duyên, tốt xấu gì anh cũng là tiền bối của tôi, sao làm việc lại không biết xấu hổ như vậy?”
Liễu Duyên đáp: “Luận về không biết xấu hổ, Liễu Duyên này đứng thứ hai thì không ai của chùa Đại Thiền dám đứng thứ nhất”.
Quảng Tế bất đắc dĩ, bèn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Bị thằng nhóc này hại rồi”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Dù sao đại sư cũng là cao tăng của chùa Đại Thiên, hàng ma bảo vệ đạo là chuyện nên làm”.
Quảng Tế lười biếng nói: “Hai tà thần mà anh nói là Dạ Lăng Phong và Tiêu Thiên Vũ?”
Liễu Duyên bảo: “Hậu bối như cậu mà cũng biết sao?”
Quảng Tế nhấp một ngụm rượu: “Hai người này có tu vi thâm sâu, không dễ đối phó. Nếu tôi có cách thì đã diệt trừ họ từ lâu rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn diệt họ cũng không khó, chúng ta có thể bài bố sát trận, dụ hai người họ vào trận. Chỉ cần họ vào trận, chúng ta sẽ có cách giết chết họ”.
Liễu Duyên hỏi: “Cậu còn biết bố trận sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Em biết một chút, dùng nó để đối phó hai tà thần này thì không khó”.
Liễu Duyên gật đầu: “Thế thì dễ xử lý rồi”.
Ngô Bình bay lên cao, chẳng bao lâu sau đã tìm được một nơi xung quanh có núi non nối liền nhau, có thể dùng để bố đại trận Thái Ất Tru Tiên. Sát trận này là thứ mà anh đã học được sau khi luyện hoá thần phù Thái Ất. Loại đại trận này chỉ có thể khởi động một lần, nhưng uy lực mạnh cực kỳ, có thể dễ dàng giết chết Hư Tiên. Dùng nó để đối phó hai tà thần này chắc chắn không gặp vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên, anh có thể bố đại trận này vì đã luyện hoá thần phù Thái Ất, có thể điều động sức mạnh trong thần phù này để dễ dàng bố trận. Nếu không có thần phù Thái Ất, việc bố trận sẽ là một công trình khổng lồ, mất ít nhất vài tháng mới có thể hoàn thành, còn phải dùng nhiều vật liệu quý hiếm.