La Bảo Quan lịch sự thi lễ với Ngô Bình: “Thầy Ngô”.
Ngô Bình: “Chào cậu, Bảo Quan”.
Lúc này anh mới phát hiện, trí tuệ của La Bảo Quan này có chút bất thường, không khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi, biểu cảm và lời nói khá ngây thơ.
“Bảo Quan, qua bên kia chơi đi, ông nội phải nói chuyện với giáo viên Ngô”. La Đạo Nhất cười nói.
La Bảo Quan gật đầu, đi qua một bên ngồi chải lông cho chú chó vàng của mình.
Mời Ngô Bình ngồi xuống, La Đạo Nhất nói: “Vữa nãy nói đến chuyện chia ra Bắc Viện và Nam Viện. Chuyện này phải kể từ ba mươi năm trước: Ba mươi năm trước, học viện Võ Đạo vẫn chưa chia thành Nam - Bắc. Năm đó, tôi vẫn là giáo viên bốn sao, tìm được một học sinh tư chất rất tốt, tên là Tả Lăng Tiêu. Tôi dốc lòng bồi dưỡng cậu ta, cậu ta không phụ hy vọng của tôi, mau chóng trưởng thành, cuối cùng, mười năm sau đã trở thành giáo viên giống như tôi vậy”.
Advertisement
“Thầy và trò đều là giáo viên, vốn chuyện được ca tụng. Nhưng không được mấy năm, viện trưởng cũ nghỉ hưu, bên trên có ý sắp xếp tôi đảm nhận viện trưởng mới. Tả Lăng Tiêu kia cảm thấy cậu ta mới là người phù hợp, vì vậy anh ta lôi kéo một nhóm người đối đầu với tôi. Sau đó tôi mới biết là mấy người bên trên đối đầu với tôi tìm đến Tả Lăng Tiêu, nói muốn giúp cậu ta trở thành viện trưởng mới. Vì vậy Tả Lăng Tiêu mới không chút do dự mà đối đầu với tôi”.
“Vốn dĩ, vị trí viện trưởng này để cậu ta làm cũng không sao. Nhưng tôi cũng thân bất do kỷ. Vị trí này tôi nhất định phải đảm nhận, không thể nhường được. Cuối cùng chúng tôi lại trở thành đối thủ, mặc dù tôi trở thành viện trưởng, nhưng cậu ta cũng dẫn theo một nhóm người xuống phía Nam, thành lập Nam Viện của học viện Võ Đạo”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, so với Nam Viện thì chúng ta mới là chính tông”.
La Đạo Nhất: “Không sai. Nam Viện là do cậu ta thành lập dưới sự giúp đỡ của mấy người kia. So với Bắc Viện bảo thủ thì tu sĩ dạng nào, Nam Viện cũng nhận, kể cả tu sĩ ma đạo, tu sĩ tà đạo. Chuyện này khiến Nam Viện phát triển rất nhanh, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã tương xứng với Bắc Viện. Nhưng tôi cảm thấy Bắc Viện mới là chính tông, tương lai chắc chắn thuộc về chúng ta”.
Advertisement
“Chỉ là tôi không ngờ, Nam Viện sẽ xuất hiện một thiên tài như Tiêu Thế Tôn”. Ông ấy khẽ thở dài: “Anh ta là thiên tài chân chính, so với Tả Lăng Tiêu năm đó còn tài giỏi hơn nhiều. Ba năm trước, anh ta đã đến kiểm tra Tiên Võ Tháp, thế mà là Võ Tông bậc một. Lúc đó anh ta đã tiến vào tầng thứ tám tham gia kiểm tra, suýt chút nữa đã trở thành Ngự Danh Võ Tông”.
Ngô Bình: “Thì ra là người gần đạt đến Ngự Danh Võ Tông, chẳng trách viện trưởng lại coi trọng như vậy”.
La Đạo Nhất cười nói: “Nhưng cậu đã xuất hiện, khiến tôi an tâm hơn nữa. Lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã biết cậu còn còn xuất sắc hơn cả Tiêu Thế Tôn!”
Ngô Bình: “Viện trưởng, bên trong chắc hẳn còn có chuyện khác?”
La Đạo Nhất gật đầu: Ừ. Bắc Viện và Nam Viện từng có ước định, cứ mỗi ba năm sẽ tổ chức một võ đài, mỗi bên cử ra người giáo viên mạnh nhất tranh chiến, bên thua sẽ giao ra thứ quý giá nhất”.
Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ là Tiên Võ Tháp?”
La Đạo Nhất nói: “Không sai. Nếu chúng ta thua thì phải đưa Tiên Võ Tháp cho Nam Viện”.
La Đạo Nhất: “Không sai. Chỉ cần lấy được Chuông Hạo Thiên, Nam Viện sẽ mất căn cơ, không đến mười năm là phải quay về Bắc Viện!”
Nói đến đây, ông ấy nói với Ngô Bình: “Thời gian đấu võ đài đã quyết định vào mùa xuân năm sau. Đến lúc đó, cậu có nắm chắc sẽ thắng được Tiêu Thế Tôn không?”
Ngô Bình: “Hiện tại tu vi của Tiêu Thế Tôn kia như thế nào?”
La Đạo Nhất: “Anh ta đã là Long Môn Tiên Quân rồi. Đến năm sau, có lẽ tu vi càng cao hơn”.
Ngô Bình nói: “Tiên Quân vốn rất mạnh, lại thêm là Võ Tông, chỉ e không dễ đối phó”.
La Đạo Nhất: “Cậu là Nhân Vương, chiến thắng anh ta không phải chuyện khó”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ cố hết sức”.
La Đạo Nhất nhìn anh: “Nếu cậu thành công thì sẽ là người giáo viên năm sao! Ngoài ra, tôi sẽ cất nhắc cậu thành phó viện trưởng thứ nhất, đợi đến khi đại học Võ Đạo được thành lập, sẽ để cậu đảm nhận chức hiệu trưởng đại học Võ Đạo Giang Nam!”
Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng, tôi nghe nói hiệu trưởng đại học Võ Đạo sẽ đảm nhiệm chức thống đốc một vùng?”
La Đạo Nhất: “Không sai. Đến lúc đó, rất có khả năng cậu chính là thống đốc Giang Nam. Dù không phải thì với địa vị hiệu trưởng của một trường đại học, chức vị chắc chắn không thấp hơn thống đốc”.
Ngô Bình: “Những người sau lưng viện trưởng sẽ ủng hộ tôi sao?”
La Đạo Nhất: “Đương nhiên! Bọn họ sẽ xem cậu như là người của tôi, chắc chắn sẽ dốc lực giúp đỡ cậu!”
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
La Đạo Nhất Nhất rất vui mừng, nói: “Nhưng trước đó, tôi sẽ tuyên bố ra ngoài, cậu là Võ Tông bậc một”.
Ngô Bình: “Được”.
La Đạo Nhất Nhất nói: “Hình như ngày mai là đại hội võ lâm?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng. Nghe nói muốn chọn ra võ lâm chí tôn”.
La Đạo Nhất nói: “Người muốn nắm được vị trí võ lâm chí tôn kia vốn đã định sẵn. Nhưng hiện tại, chúng ta có thể giành thử”.
Ngô Bình chớp mắt: “Viện trưởng muốn tôi ra tay?”
La Đạo Nhất Nhất Nhất: “Không sai. Cậu đánh bại người kia giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn, như vậy cũng có chỗ tốt cho Bắc Viện tôi”.
Ngô Bình: “Nếu đã được định sẵn rồi, tôi làm như vậy có được không?”
La Đạo Nhất: “Những người định sẵn võ lâm chí tôn, là những người ủng hộ Nam Viện”.
Ông ấy nói như vậy Ngô Bình đã hiểu rồi, anh cười nói: “Vậy thì không vấn đề gì. Không biết người bọn họ định sẵn là ai?”
La Đạo Nhất: “Tiêu Thế Quý, em ruột Tiêu Thế Tôn, cũng là một thiên tài, thực lực rất mạnh”.
Ngô Bình hiểu tại sao Nam Viện lại dám chọn sẵn Tiêu Thế Quý rồi. Bởi vì có Tiêu Thế Tôn, không ai dám thách đấu với Tiêu Thế Quý. Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh là Võ Tông siêu phẩm, thành tựu tương lai còn trên cả Tiêu Thế Tôn, vì vậy không cần phải sợ anh ta.
Anh nói: “Được thôi, tôi sẽ giành lấy danh hiệu võ lâm chí tôn”.