Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Anh nói như thể mình là Nhân Tiên và hiểu về tu hành hơn chúng tôi ấy nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu nói về tu hành thì kiến thức của cả hai cô gộp lại rồi nhân với một trăm cũng không bằng một phần nghìn của tôi đâu”.
Cuối cùng, Tả Linh Phong cũng phải lạnh mặt nói: “Này anh, tôi đã nể mặt anh lắm rồi mà anh cứ lấn tới mãi thế. Những người có thân phận như chúng tôi không phải ai thích nói gì là nói đâu”.
Advertisement
Ngô Mi nổi giận: “Này Tả Linh Phong, cậu giỏi nhỉ, dám ăn nói với anh tôi thế à!”
Tả Linh Phong cười nói: “Ngô Mi, trước đó tôi thấy cậu có tư chất tốt nên có ý mời cậu gia nhập Tả Thị rồi làm tình nhân của tôi. Nhưng giờ xem ra, ông anh hâm dở của cậu đã phá hỏng cơ duyên ấy rồi”.
Advertisement
Ngô Mi: “Cậu coi chuyện bảo tôi làm tình nhân là cơ duyên ư? Tả Linh Phong, cậu đánh giá mình hơi cao rồi đấy, cậu tưởng Ngô Mi tôi sẽ xem trọng một tên ẻo lả như cậu à?”
Tả Linh Phong ngẩn ra, sau đó sa sầm mặt nói: “Cậu nói gì?”
Ngô Mi: “Chúng ta quen nhau chưa tới một tuần, cậu vừa chuyển trường đến đã lân la hỏi xin tôi số điện thoại, tôi biết cậu có ý đồ gì đó, nhưng không rõ cậu muốn gì ở tôi nên vẫn luôn thầm theo dõi cậu đấy”.
Tả Linh Phong vỗ tay nói: “Thông minh! Tôi tưởng cậu là người bình thường nên không phát hiện ra cơ”.
Ngô Mi: “Mấy ngày qua, tôi đã lờ mờ đoán ra ý đồ của cậu rồi”.
Ngô Mi lấy một miếng ngọc bội ra, đây là bùa hộ thân mà Ngô Bình cho cô bé.
Tả Linh Phong cau mày: “Ra là cậu biết rồi”.
Ngô Mi: “Lần nào cậu cũng vô tình hoặc cố ý nhìn nó, tôi có dốt đến mấy cũng phải biết thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh còn tưởng em thích cậu ta thật đấy”.
Ngô Mi: “Anh nghĩ gu của em thấp thế à?”
Hai anh em kẻ tung người hứng, làm cho Tả Linh Phong tức điên lên, cậu ta nói: “Hai người cứ ngông đi, lát ma quý đánh vào, tôi xem các người định đối phó thế nào”.
Đoá Lan: “Tả Linh Phong, cậu có cách ứng phó chưa?”
Tả Linh Phong: “Lát nữa khi ma quỷ ập vào, chúng ta phải chạy thoát thân ngay, còn những người khác thì kệ họ, sống chết có số rồi”.
Ngô Mi hừ nói: “Trách nhiệm của tu sĩ các người đấy à?”
Tả Linh Phong thờ ơ nói: “Toàn lũ phàm phu tục tử thì sống thêm cũng có ích gì cho đời!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là ngu xuẩn!”
Tả Linh Phong cau mày: “Họ Ngô kia, nếu anh còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi là ác”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu thử cho tôi xem nào!”