Anh nhanh chóng được Lỗ Mộc Trực mời đến một cung điện nguy nga, trong đại sảnh của cung điện đó đặt một quái vật kim loại cao hơn ba mét.
Quái vật kim loại đó có ba tay, mỗi tay cầm một thứ vũ khí kỳ lạ. Ngô Bình dùng thuật nhìn thấu vạn vật thì thấy bên trong quái vật này có một cấm chế tiên đạo cực kỳ phức tạp và cao cấp.
Cấm chế này dày đặc, là thần cấm phức tạp và mạnh nhất trong các cấm chế.
Advertisement
Anh nhìn thấy quái vật kim loại thì nói: “Đây là thần cơ sao?”
Advertisement
Lỗ Mộc Trực gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là thần cơ, lão tổ nhà tôi bị nhốt bên trong”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi”.
“Được”.
Lỗ Mộc Trực mời Ngô Bình đến cung điện tiếp đãi khách rồi nói: “Cậu Ngô có gì cứ nói thẳng”.
Ngô Bình nói: “Ông Lỗ có thể nói cho tôi biết mục đích ban đầu khi tạo ra thần cơ là gì được không?”
Lỗ Mộc Trực nói: “Lúc đầu Đại Thương gặp phải kẻ địch mạnh chưa từng có nên muốn tạo ra một thiết bị chiến đấu mạnh chưa từng có để chống lại kẻ địch. Nhưng đáng tiếc là lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương cũng đã bị diệt vong. Lão tổ thần công đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết để tạo ra thần cơ với sức chiến đấu kinh người nên nhất thời nghĩ không thông, hợp nhất nguyên anh với thần cơ”.
Ngô Bình: “Sức chiến đấu của thần cơ đại khái nằm ở cấp nào?”
Ánh mắt Lỗ Mộc Trực sáng lên, ông ta nói: “Chắc cũng nằm cấp hư tiên”.
Ngô Bình “ồ” lên, nói: “Tôi đã xem qua, e rằng tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Lỗ Mộc Trực ngây ra một lúc, nói: “Cậu Ngô, xin anh hãy nghĩ cách giúp”.
Ngô Bình thở dài, nói: “Sức mạnh của thần cơ đó vô cùng lớn mạnh, e rằng lão tổ của ông đã bị nó nuốt chửng rồi. Dù có đánh thức thần cơ thì nó cũng chỉ là thần cơ thôi chứ không phải lão tổ”.
Lỗ Mộc Trực ngỡ ngàng: “Lão tổ đã bị nuốt chửng? Không thể nào, trước đó lão tổ còn từng nói chuyện với tôi…”
Ông ta nói một nửa thì cảm giác Ngô Bình đang nhìn mình chằm, ông ta giật mình, biết mình đã bị gài. Ông ta thở dài, nói: “Thôi được, tôi sẽ nói sự thật, đúng là lão tổ từng nói cho tôi biết đôi chút về tình hình của thần cơ”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Nếu ông không muốn nói thì không cần phải miễn cưỡng”.
Lỗ Mộc Trực vội nói: “Cậu Ngô, lần này tôi nhất định sẽ nói sự thật”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Lỗ, tôi hành y cứu người nên nhất định phải có được thông tin chính xác. Ông cứ giấu giấu giếm giếm như thế thì tôi không cách nào đảm bảo có thể thành công. Nếu lỡ có gì sai sót thì ông chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”
Lỗ Mộc Trực ngượng ngùng, nói: “Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết”.