Tôn Chỉ Tinh nói: “Ừ, chúng ta là một trong những nhóm đầu tiên, sau đó vẫn còn nhiều đệ tử vào nữa. Haizz, hết cách rồi, chỉ có thể dùng cái cách ngốc nghếch này, cố gắng giành lấy vài thứ rồi đem ra ngoài thôi”.
Ngô Bình: “Sư muội, anh nghe nói hai nhóm người trước có thu hoạch nhiều lắm à?”
Tôn Chỉ Tinh gật đầu: “Trong đó nơi nơi đều là bảo vật, nhưng có vài chỗ cực kỳ nguy hiểm, là cấm địa”.
Advertisement
Lần này Ngô Bình cũng không cần tự tìm nữa, anh chỉ cần đi theo Tôn Chỉ Tinh, không lâu sau đã đến lối vào của Tiên cảnh Long Hổ. Lối vào tiên cảnh nằm ở trong hang núi, nơi đó có một màn sáng hình tròn như sóng nước.
Có một nhóm tu sĩ Long Hổ Sơn đang canh giữ trước màn sáng, Tôn Chỉ Tinh đưa ra tấm thẻ, thế là Ngô Bình cũng bắt chước làm theo.
Advertisement
Mấy người đó gật đầu: “Vào đi”.
Tô Chỉ Tinh bước vào màn sáng, Ngô Bình theo sát.
Đi xuyên qua màn sáng, họ bước vào một thế giới khác. Thế giới này vô cùng rộng lớn, trời cực kỳ cao, đất vô cùng rộng.
Tôn Chỉ Tinh cũng là lần đầu đến đây, cô ta sửng sốt nói: “Đây là Tiên Cảnh sao?”
Lúc này, có vài đệ tử dẫn đường bên cạnh nói: “Sư huynh Trương, sư muội Tôn, hai người cứ theo hướng này đi hai mươi dặm là gặp nhóm lớn đang ở đó”.
Với hai người thì hai mươi dặm chỉ một chốc là đến. Từ xa Ngô Bình đã nhìn thấy một nhóm tu sĩ Long Hổ Sơn đang tụ lại trên một ngọn núi.
Người chỉ huy chính là Thiên Sư hiện tại của Long Hổ Sơn - Trương Mục Tiên.
Trương Mục Tiên sẽ phát cho mỗi đệ tử đến đây một la bàn, sau đó dặn người đó đi theo hướng nào, đi vào bao nhiêu dặm, khi nào bắt đầu tìm kiếm.
Ngô Bình nhìn, Trương Mục Tiên đang cố gắng giành lấy bảo bối trong tiên cảnh bằng cách ngu ngốc nhất.
Anh bĩu môi, xoẹt qua rồi núp đằng sau một tảng đá, vờ như đang đi vệ sinh. Sau khi trốn sau tảng đá, anh lập tức đi vào lòng đất.
Mười mấy phút sau, anh đã đi được mấy trăm dặm, rồi bay lên trời, ở trên không trung tìm kiếm mục tiêu.
Tầm nhìn anh siêu phàm, nhanh chóng phát hiện trong rừng núi trải dài có không ít linh dược phân bố khắp nơi.
Hai mắt phát sáng rồi Ngô Bình đáp xuống chỗ một cây linh dược.
Đây là bảo dược trung phẩm, công dụng cực nhiều. Ngô Bình đào cả gốc của linh dược này, tạm thời dời vào chậu, sau đó thu vào pháp khí chứa đồ.
Quả nhiên, Tiên cảnh Long Hổ này không khiến anh thất vọng, dược liệu tệ nhất mà anh tìm được cũng là linh dược trung phẩm, bảo dược cũng khá nhiều, thi thoảng còn nhìn thấy thần dược.
Sự tập trung của Ngô Bình đều dồn vào việc hái thuốc, ba ngày tiếp theo, anh liên tục tìm kiếm, bắt đầu từ bây giờ, anh quyết định chỉ tìm bảo dược và thần dược.
Lúc này anh bỗng nhìn thấy bên dưới có một cái cây, từ trên xuống dưới toát ra tia sáng thần thánh, khí tức đáng kinh ngạc, đứng cách mười mấy dặm cũng có thể phát hiện ra nó.
Anh lập tức đáp xuống trước cái cây, cây này cao ba mét, trên cành chỉ có bảy quả ngọt, mỗi quả đều có kích cỡ như trái đào, phát ra bảy loại hào quang.