Ngô Bình nói: “Hãy đẩy tất cả mọi người, ngoại trừ tôi, ra khỏi đây, và đóng lối vào lại”.
Long Hổ đáp: “Vâng”.
Lời vừa dứt, những người bên ngoài liền cảm thấy trời đất quay cuồng, bị một sức mạnh nào đó cuốn đi, bay ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh và trở về Long Hổ Sơn. Sau đó họ phát hiện Long Hổ Tiên Cảnh đã đóng cửa!
Tuỳ tùng của cậu Thiên Hư ngẩn người, thế là hắn bị nhốt bên trong rồi ư?
Advertisement
Long Hổ Tiên Cảnh hiện chỉ còn Ngô Bình. Lúc này, anh mới trồi lên khỏi mặt đất, lẩm bẩm: “Long Hổ Tiên Cảnh này là vùng đất quý, tuyệt đối không thể để người ngoài biết”.
Anh hỏi cậu bé Long Hổ: “Long Hổ, cậu có thể biến Long Hổ Tiên Cảnh này thành một món pháp khí không gian để tôi mang theo dễ dàng hơn không?”
Advertisement
Long Hổ trả lời: “Có thể, thưa cậu chủ. Không biết cậu chủ muốn pháp khí thế nào?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Biến thành con dấu đi”.
Long Hổ đáp: “Vâng”.
Giây tiếp theo, Ngô Bình cảm thấy đất trời hơi rung chuyển. Sau đó anh rời khỏi Long Hổ Tiên Cản và xuất hiện trong Long Hổ Sơn. Dưới chân anh đã xuất hiện một chiếc ấn nhỏ vuông vức, bên trên có khắc hai chữ cổ “Long Hổ”.
Anh cầm ấn lên, cười nói: “Long Hổ”.
Ẩn phát sáng, cậu bé Long Hổ xuất hiện trước mặt hắn: “Cậu chủ”.
“Tôi có thể vào Long Hổ Tiên Cảnh bất kỳ lúc nào chứ?”
Long Hổ gật đầu: “Vâng, cậu chủ có thể vào bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình rất hài lòng, bèn gật đầu bảo: “Tốt, cậu quay về đi”.
Cất ấn vuông vào, anh sải bước đi đến đại điện của Long Hổ Sơn. Mới đi được vài bước, anh bỗng nghe thấy giọng Tôn Chỉ Tinh.
“Long chủ Ngô, anh đến Long Hổ Sơn làm gì?”
Ngô Bình ngoái đầu nhìn, quả nhiên là Tôn Chỉ Tinh. Cô ấy đang giận dữ nhìn anh.
Anh đáp nhẹ: “Tôi có hẹn với thiên sư Trương”.
Tôn Chỉ Tinh nhíu mày. Cô ấy nhớ Trương Mục Tiên có mời Ngô Bình đến Long Hổ Sơn. Im lặng vài giây, cô ấy bảo: “Anh theo tôi”.
Anh đi theo Tôn Chỉ Tinh, đến điện phụ. Đến cổng điện, Trương Mục Tiên đang ngồi bên trong, có vẻ già đi rất nhiều.
Cũng khó trách. Long Hổ Tiên Cảnh vốn được xem là niềm hy vọng giúp Long Hổ Sơn quật khởi, nay lại bất ngờ biến mất, làm sao có thể không đau lòng?
Nhác thấy Ngô Bình, Trương Mục Tiên vội đứng dậy: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình đáp lễ: “Thiên sư Trương”.
Hai bên khách - chủ ngồi xuống. Ngô Bình cười nói: “Lần trước thiên sư muốn bắt Quỷ Mẫu, được tôi khuyên can. Tôi từng hứa rằng sẽ giúp thiên sư luyện chế Long Hổ Kim Đan”.
Trương Mục Tiên vội đáp: “Tôi nhớ chuyện này. Cậu biết phương pháp chế Long Hổ Kim Đan rồi ư?”
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Nếu thiên sư đã chuẩn bị dược liệu đầy đủ, tôi có thể luyện chế giúp thiên sư ngay bây giờ”.
Trương Mục Tiên ngạc nhiên: “Có thể luyện chế ngay bây giờ?”