Lãnh Nhân: “Toàn người quen thôi, có tôi, Thiết Huyền và Hàn Kế Tông”.
Ngô Bình phát hiện ba người này có vẻ thân nhau nên gật đầu ngay: “Được thôi”.
Có một nhà hàng nhỏ chỉ với ba bàn ở trong học viện Võ Đạo, thậm chí còn không có phòng bao. Đồ ăn do một người đàn ông mắt chột làm, người này thoạt nhìn hơn 50 tuổi, lưng gù, mặt lạnh và rất kiệm lời.
Bốn người ngồi xuống, chủ quán lạnh lùng hỏi: “Ăn gì nhỉ?”
Advertisement
Ngô Bình thấy trong quán không có ai thì nói: “Cho mấy món đặc biệt nhé”.
Ông gù nhìn Ngô Bình rồi đi vào bếp chuẩn bị.
Advertisement
Thiết Huyền cười nói: “Ông Chu mất mỗi cái tính xấu thôi, chứ không còn gì để chê. Hôm nào chúng tôi nịnh vài câu thì ông ấy càng bực, mặt lúc nào cũng như cái bị ấy”.
Ông Chu chính là chủ quán ở đây, hay chính ông gù ban nãy.
Ngô Bình nhìn ông ấy, sau đó phát hiện cái lưng gù hơi lạ nên nói: “Tu vi của ông ấy không kém, sao lại mở quán ăn ở đây?”
Lãnh Nhân: “Ông Chu từng là thầy giáo của học viện, nhưng tham vọng lớn quá, muốn đột phá giải mười vấn đề khó trong võ học nên mới tự biến bản thân thành ra như bây giờ, toàn bộ tu vi đã bị phế. Chứ ngày xưa, tư chất của ông ấy hơn bọn tôi nhiều, nếu không vì chuyện đó thì chắc giờ ông ấy đã là thầy giáo bốn sao rồi”.
Ngô Bình: “Mười vấn đề khó trong võ học ư?”
Hàn Kế Tông: “Mười vấn đề này có từ thời Tiên Quốc rồi, nhiều câu còn lâu đời hơn cả thời Tiên Quốc. Cậu thử nghĩ mà xem, nhưng vấn đề mà bao nhân tài từ xưa đến nay không giải được thì liệu ông ấy có làm được không?”
Ngô Bình: “Đúng là khó thật”.
Lãnh Nhân: “Anh Ngô, anh có biết võ tông ngự danh mới đến không?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi có nghe nói rồi, Bắc Viện quả nhiên có nhiều nhân tài, mới một tháng mà đã có một võ tông ngự danh”.
Lãnh Nhân: “Võ tông ngự danh này tên là Dương Tông Pháp - một người có xuất thân thần bí”.
Ngô Bình: “Cũng là người luân hồi à?”
“Cái này thì chưa rõ”, Thiết Huyền nói: “Tuy Dương Tông Pháp mới đến, nhưng rất cao ngạo, nghe nói sắp được làm viện phó rồi. À, người này còn cướp các học sinh thiên tài của các giáo viên khác cơ”.
Ngô Bình: “Thực lực mạnh thì khó tránh khỏi có suy tính”.
Lãnh Nhân: “Đúng thế, ai bảo người ta mạnh quá mà”.
Hàn Kế Tông: “Cậu Ngô, một núi không thể có hai hổ, tuy cậu là tông sư nhất phẩm, nhưng tôi thấy tư chất của cậu không kém Dương Tông Pháp đâu”.
Ngô Bình không bận tâm đến người này lắm nên chỉ cười, chứ không tiếp lời.
Lúc này, nhóm Diệp Huyền đang đi dạo trong trường thì Diệp Huyền chợt nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp có dáng người bốc lửa, anh ta sáng mắt lên rồi chạy ngay tới đó.
“Bạn gì ơi, bạn đi ăn à?”, anh ta cười bắt chuyện.
Cô gái này khoảng 19 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản, cô ấy liếc Diệp Huyền rồi nói: “Đúng thế, có việc gì không?”
Diệp Huyền: “Tôi chưa ăn, bọn mình cùng đi nhé?”
Cô gái nói: “Tôi không quen ngồi ăn với người lạ”.
Diệp Huyền tròn mắt nói: “Cậu không biết tôi à?”
Cô gái cau mày: “Sao tôi phải biết anh?”