Ngô Bình chẳng buồn để ý đến ông ta: “Ban nãy ông còn đòi giết tôi cơ mà, sao giờ lại thân thiện thế?”
Nguỵ Thanh Phu: “Chàng trai, xin cậu tha cho tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp cậu”.
Ngô Bình: “Thế ông định báo đáp tôi thế nào?”
Advertisement
Nguỵ Thanh Phu: “Ở đây từng có hai cây thần dược, đến cây thần cũng phải thua chúng”.
Ngô Bình: “Thần dược ư? Chúng ở đâu?”
Advertisement
Nguỵ Thanh Phu: “Tôi đã chuyển chúng đến nhà họ Nguỵ, sau đó lệnh cho đám con cháu trông coi cận thận rồi”.
Lúc này, cái cây đã mất đi một lượng lực sinh mệnh lớn, trong khi đó Nguỵ Thanh Phu và cái cây lại là một nên ông ta cũng đang bị rút rất nhiều lực sinh mệnh, vì thế ông ta hét lên nói: “Chàng trai, xin tha mạng!”
Ngô Bình thở dài nói: “Xin lỗi, tôi không điều khiển được nó đâu, ông tự cầu phúc đi!”
Nguỵ Thanh Phu gào lên: “Thằng súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu”.
Tiếng mắng chửi của ông ta nhỏ dần, làn da cũng bắt đầu lão hoá nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, chỉ vài giây sau đã biến thành một bộ xương khô rồi tắt thở.
Sau đó, cái cây cũng khô quắt rồi biến thành một thân cây già cỗi. Đạo Thụ thu xúc tu về, sau khi hấp thu năng lượng của cái cây, nó rất vui vì lại tiếp tục được phát triển.
Hiện giờ, nhờ các sức mạnh mới hấp thu được mà trên một cành cây của Đạo Thụ đã nở ra một bông hoa màu đỏ. Loáng cái bông hoa đã héo, sau đó kết ra một trái sáng lấp lánh.
Nhìn thấy quả ấy, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Quả Thần Thông”.
Hiện giờ, Đạo Thụ của Ngô Bình chưa thể kết thành đạo quả, nhưng lại kết được trái Thần Thông. Trái Thần Thông này chính là Tiên Thiên Thần Thông có tên là Thâu Tinh Thuật tàn hồn cổ thần thai nghén mà Đạo Chủng từng hấp thu được.
Thâu Tinh Thuật này rất thần kỳ, khi thi triển nó thì tu sĩ có thể đánh cắp được sức mạnh của một vì sao bất kỳ để biến thành sức mạnh của mình.
Trong số vô vàn các vì sao trên trời, có rất nhiều vì sao mạnh mẽ mà con người không thể điều khiển hay luyện hoá được. Nhưng Thâu Tinh Thuật thì có thể giải quyết được vấn đề này. Khi thi triển thuật pháp này thì dù là vì sao mạnh đến mấy cũng phải đầu hàng.
“Chờ mình ngưng luyện được nguyên thần rồi thì sẽ xơi tái nó, sau đó chính thức có thêm phép thần thông này”, anh lẩm bẩm.
Ngô Bình đào quan tài thuỷ tinh lên, sau đó lột đồ của Nguỵ Thanh Phu xuống, ngoài ra còn lấy cả nhẫn và một tấm lệnh bài của ông ta.
Nguỵ Thanh Phu đã nói nhà họ Nguỵ đang giữ hai cây thần dược, thế thì anh phải đến xem sao rồi. Để tránh cảnh xô xát, Ngô Bình quyết định cải trang thành Nguỵ Thanh Phu. Sau khi thay đồ của ông ta xong, anh lắc người một cái đã biến thành dáng vẻ của Nguỵ Thanh Phu ngay, cuối cùng anh còn dắt tấm lệnh bài lên thắt lưng, bây giờ mới rời khỏi Vạn Trùng Cốc. Sau khi rời khỏi đây, anh hỏi thăm mấy người là tìm đến được nhà họ Nguỵ ngay.
Nhà họ Nguỵ là thế lực mạnh nhất ở Thần Dược Cảnh, thế lực đứng sau lưng họ có quan hệ mật thiết với Tiên Giới.
Khi Nguỵ Thanh Phu xuất hiện trước cổng nhà họ Nguỵ, người gác cổng hỏi: “Ông là ai?”
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Mắt mù à!”, nói rồi, anh đi thẳng vào trong.