Nói rồi, ông ấy lấy một lá bùa ra, lá bùa này rất lạ, khí tức của nó rất huyền diệu. Ngô Bình có truyền thừa của Thiên Phù Đại Đế nên chỉ cần nhìn một cái là biết ngay đây là bùa khế ước. Một khi sử dụng thì nó sẽ trói buộc hai bên lại với nhau.
Viên Khắc Hiếu nói: “Thầy Ngô, hi vọng thầy có thể sử dụng lá bùa này, chỉ cần thầy tuân thủ ước định thì nó sẽ không làm gì thầy cả. Nhưng nếu thầy bội ước thì nó sẽ có các tác dụng cho đến khi thầy tuân thủ ước định thì thôi”.
Advertisement
Ngô Bình không chút do dự mà lập tức thi triển lá bùa này ngay, ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh tiến vào trong cơ thể anh rồi muốn xâm nhập vào kiếm hồn của anh. Kiếm hồn lập tức trốn lên trên Đạo Thụ, còn sức mạnh này thì đuổi theo.
Cành lá của Đạo Thụ lắc lư vài cái toả ra một tia sáng, sức mạnh kia vừa tiếp xúc với tia sáng thì đã tan biến ngay, không thể làm gì được Ngô Bình.
Advertisement
Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Được chưa?”
Viên Khắc Hiếu rất hài lòng rồi cười nói: “Vậy là chúng ta đã có giao ước với nhau rồi, cậu hãy cố phát huy thật tốt vào đại hội võ lâm diễn ra sau ba ngày nữa. Chỉ cần cậu có thể trở thành võ lâm chí tôn, chúng tôi sẽ giúp cậu củng cố vị trí”.
Nửa tiếng sau, Viên Khắc Hiếu ra về. Trước khi đi, ông ấy còn để lại một dãy số. Sau này mà Ngô Bình có việc gì thì cứ gọi vào số điện thoại này, họ sẽ cố gắng giải quyết cho anh.
Viên Khắc Hiếu đi rồi, Ngô Bình sắp xếp lại thu hoạch của mình ở Dược Thần Cảnh, đồ nhiều quá nên anh mất mấy ngày mới phân loại xong.
Hôm nay, Lý Dư chợt hớt hải chạy đến báo: “Chủ nhân, không gian trên núi hoang mở rồi”.
Ngọn núi hoang mà Ngô Bình thuê trọn đã tiến hành công trình xây dựng, theo kế hoạch thì anh sẽ xây đường ở đây để tạo thành một điểm du lịch.
Vì anh biết ở đây sẽ mở ra một không gian gập nào đó nên đã lập sẵn cổng môn phái của kiếm phái Thục Sơn trên này, dùng để thị uy với những kẻ có ý đồ xấu. Ngoài ra, anh còn cho người canh phòng ở đây 24/7, nếu có chuyện gì thì phải báo cho anh ngay.
Ngô Bình không hỏi nhiều mà lập tức chạy đến ngọn núi hoang, Lý Dư cũng đi theo. Đến nơi, họ thấy khoảng không cách mặt đất mấy chục mét đã nứt ra một khe hở dài bảy mét, linh khí của dồi dào của đất trời đang tuôn từ đó ra.
Ngô Bình lập tức lấy tiên ngọc ra rồi bày đại trận ở xung quanh, hơn một tiếng sau, quanh đây đã nổi lên một màn sương mù dày đặc, đến thần niệm cũng không thể xuyên qua được.
Cùng lúc đó, anh đã mời Lý Ngạo Tiên và Lý Thanh Đế canh ở bên ngoài. Trước đó, hai người này đã giúp Ngô Bình lo liệu mọi việc của Lý Môn nên khi biết tin đã lập tức đến ngay.
“Đây là có một không gian mở ra à?”, Lý Ngạo Tiên hỏi với đôi mắt sáng rực.
Ngô Bình gật đầu: “Khả năng cao là Tam Hoàng Giới. Ngạo Tiên, Thanh Đế, hai người canh ở ngoài nhé, để tôi vào trong thăm dò. Nếu có gì hay thì lát cả hai vào thử vận may sau”.
Lý Thanh Đế gật đầu: “Tông chủ cẩn thận đấy, nếu gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát lá bùa này, tôi sẽ mời sư phụ đến hỗ trợ”.
Nói rồi, anh ta đưa cho Ngô Bình một miếng ngọc phù.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Sau đó, anh xé ra một khe hở rồi đi vào bên trong không gian bí ẩn ấy.
Ngô Bình vừa biến mất, Lý Ngạo Tiên đã cười nói: “Xem ra tông chủ gặp may rồi”.
Lý Thanh Đế: “Ừm, linh khí hồi phục thì sẽ có vận may đến mà. Chắc chắn tông chủ sẽ phải chiếm được một phần, còn lại mới tới lượt người khác”.