Lưu Vọng Công cũng lên tiếng: “Đúng thế! Mọi người có thể lựa chọn gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Gia nhập Thục Sơn, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn trước”.
Một bên là cái chết và mất đi tất thảy, một bên là bình yên vô sự, còn được tiếp tục tu luyện và sống tiếp, phần lớn họ lập tức chọn vế sau.
Trận chiến đã ngừng. Lưu Vọng Công dẫn người tiếp quản Thần Chú Môn. Những trưởng lão và đệ tử tháo chạy trước đó cũng lục tục quay lại. Dù sao đây cũng là nơi sinh tồn của họ. Chỉ cần Thục Sơn kiếm phái giữ lời hứa, họ bằng lòng hợp tác.
Advertisement
Sau khi xử lý Thần Chú Môn, nhóm người Lưu Vọng Công lập tức bận rộn hẳn.
Ngô Bình cũng không vội vào Thần Chú Động Thiên, dù gì bây giờ nó cũng đã thuộc về Thục Sơn kiếm phái. Đám người Lưu Vọng Công ở lại, còn anh trở về ngoại viện Thục Sơn, tiếp tục chủ trì buổi kiểm tra người mới.
Advertisement
Bởi vì đã có đủ người đến tham gia kiểm tra, cuối cùng ngoại viện Thục Sơn thu nạp được một nghìn hai trăm đệ tử mới. Sắp tới, những đệ tử này sẽ trải qua đánh giá trong một năm. Trong giai đoạn này, những người có biểu hiện tốt có thể trở thành đệ tử ngoại viện chính thức. Thiên tài trong số họ còn được đào tạo trọng điểm.
Tuy ngoại viện Thục Sơn nhiều việc, nhưng mỗi chuyện đều được phụ trách bởi các trưởng lão khác nhau của Thục Sơn. Ngô Bình không cần phải can dự mọi chuyện, chỉ cần nói với họ cần làm thế nào là được.
Bận bịu ở ngoại viện sống ba ngày, Ngô Bình mới được trở về Địa Tiên Giới. Đến Thục Sơn kiếm phái, anh phát hiện các đệ tử ngoài cửa núi đều có vẻ mặt kỳ lạ. Thấy Ngô Bình quay lại, một đệ tử vội vàng nói: “Đại sư huynh à, đừng về!”
Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Đệ tử ấy thở dài: “Tổng bộ Thục Sơn đổi chủ. Những người này phái một nhóm người xuống, chính thức tiếp quản Thục Sơn kiếm phái. Chưởng môn bị đưa đến Tiên Giới tống giảm. Các vị phong chủ, điện chủ đều bị giáng chức xuống làm trưởng lão bình thường. Thân phận của thiếu chưởng môn cũng bị lấy đi rồi”.
Ngô Bình híp mắt, âm thầm liên lạc với Trần Đạo Huyền. Không bao lâu sau, Trần Đạo Huyền đã lặng lẽ ra khỏi núi và gặp Ngô Bình ở một nơi không người.
“Chuyện gì vậy, cha nuôi?”, anh hỏi: “Dù tổng bộ đổi người cũng không cần thay máu ồ ạt như thế chứ?”
Trần Đạo Huyền thở dài: “Thục Sơn Môn bị thôn tính rồi!”
Ngô Bình sửng sốt. Mấy ngày trước bọn anh vừa nuốt chửng Thần Chú Môn, không ngờ tổng bộ Thục Sơn Môn nhà mình cũng bị thế lực khác thôn tính!
“Thế lực nào vậy ạ?”, anh hỏi tiếp.
“Môn phái hạng nhất - Thiên Địa kiếm tông. Thiên Địa kiếm tông không có thế lực ở Hạ Giới, vì muốn phát triển sức mạnh xuống Hạ Giới nên đã thôn tính Thục Sơn Môn. Chưởng môn Thục Sơn và các vị trưởng lão nòng cốt đều bị giết rồi! Bây giờ người được phái xuống toàn là người của Thiên Địa kiếm tông”.
Ngô Bình chẳng biết nói sao. Anh vất vả gây dựng ngoại viện Thục Sơn, hỗ trợ giành lấy Thần Chú Môn, không ngờ cuối cùng lại để kẻ khác hưởng lợi!
Trần Đạo Huyền nói: “Bọn họ còn cần đến chúng ta nên tạm thời chưa làm gì quá đáng. Nhưng nhóm người cũ như chúng ta chắc chắn sẽ bị loại trừ”.
Ngô Bình lại thở dài: “Bọn họ muốn thế nào?”
Trần Đạo Huyền đáp: “Có lẽ họ muốn dùng Thục Sơn kiếm phái làm bàn đạp để phát huy sức mạnh xuống Hạ Giới. Hiện nay linh khí đã khôi phục, Thiên Địa kiếm tông cũng muốn được chia lợi ích”.
“Nói vậy, Thục Sơn kiếm phái vẫn sẽ tồn tại”.
“Ừ, ít nhất là trong vài năm. Hơn nữa, các đệ tử của Thục Sơn kiếm phái gần như không bị ảnh hưởng, chỉ biến động lớn ở các trưởng lão thôi. Có điều con là thiếu chưởng môn, phải đứng mũi chịu sào, bị lấy đi mọi hào quang. Bây giờ con chỉ là đệ tử chân truyền bình thường”.