Quảng Tuệ không hề khoa trương chút nào, phải biết rằng Ỷ Thiên đã xử rất nhiều bùa chú cấp Chân Long ở Động Thiên Thần Chú, vì thế thực lực của nó vô cùng khủng khiếp.
Ngô Bình: “Giờ tôi tham gia đại hội võ lâm được rồi chứ!”
Quảng Tuệ: “Giờ có năm lôi đài, ai cũng được lên và trở thành đài chủ. Đài chủ sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của bất kỳ ai, nếu thua thì mất tư cách thi tiếp. Chuyện này sẽ kéo dài ba ngày, khi hết thời gian, ai trụ lại cuối cùng sẽ là đài chủ”.
Advertisement
“Cuối cùng, năm đài chủ sẽ chiến đấu với nhau, họ sẽ đấu luân phiên, người chiến thắng cuối cùng sẽ là võ lâm chí tôn”.
Ngô Bình: “Xem ra cũng lằng nhằng ra phết”.
Advertisement
La Đạo Nhất: “Ban nãy có người đến thông báo là đang ghi danh rồi, chúng ta mau đi thôi”.
Sau đó, Ngô Bình đã được mọi người hộ tống đi đăng ký.
Điều kiện đăng ký rất ngoặt ngoèo, đầu tiên tu vi phải từ cảnh giới Thuần Dương trở lên, tiếp đó thân phận phải là tu sĩ Viêm Long, cuối cùng là người dự thi phải ký khế ước sinh tử, nhỡ có bị đánh chết trên lôi đài thì đối thủ cũng không phải chịu trách nhiệm.
Ngô Bình vừa đến đã thấy có rất đông người đăng ký, dù điều kiện có khó đến mấy thì vẫn có tới vài trăm người.
Đến nơi đăng ký, hai Địa Tiên xem tu vi và thẻ công dân của Ngô Bình, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới bảo anh ký vào giấy tờ sinh tử.
Đăng ký xong, bên tai Ngô Bình vang lên một giọng nói: “Lập tức rời khỏi đại hội võ lâm, nếu không cậu sẽ hối hận”.
Giọng nói rất khẽ, không biết truyền đến từ đâu.
Ngô Bình nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Giọng nói đó: “Bọn tôi đã điều tra về cậu, bây giờ em gái cậu chắc đang học ở Thiên Kinh nhỉ? Nếu cậu từ chối ý tốt của bọn tôi, tôi không thể dám chắc em gái cậu được an toàn…”
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, Ngô Bình bỗng di chuyển theo chiều ngang mấy trăm mét, túm lấy một người đàn ông mặc quần áo lao động, người đàn ông giật mình nói: “Cậu làm gì thế?”
“Rắc!”
Ngô Bình bẻ gãy vai đối phương, người này hét lên, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Anh nói: “Dám đe dọa người nhà của tôi, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đến thế giới này”.
Người đàn ông hoảng hốt nói: “Tôi chỉ làm theo lệnh, không liên quan gì đến tôi…”
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Nói đi, chủ nhân là ai?”
Người đàn ông nói: “Là Kiều Diên Khánh, là cậu ta bảo tôi uy hiếp cậu”.
Ngô Bình: “Kiều Diên Khánh là ai?”
Người đàn ông run rẩy nói: “Cậu ta là chỉ huy phó của Kim Y Vệ”.