Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra ngọc bàn, sau khi cho thần niệm vào, anh phát hiện đây là một pháp bảo vô cùng tinh xảo, dùng để liên lạc với các cấp, thao tác đơn giản dễ hiểu.
Ngô Bình từ trong đó tìm được cách dâng tấu sớ cho hoàng đế, lập tức viết một tấu chương, đại ý là anh nghèo, anh không có binh quyền, không có tiền tài, không làm nổi chức Tổng đốc này, mong hoàng đế chọn người khác.
Advertisement
Cả nước không có mấy quan viên có thể gửi tấu trực tiếp cho Hoàng đế, mà anh là Tổng đốc trấn giữ một phương, xem như là quan lớn trấn giữ biên cương, có quyền ưu tiên dâng tấu.
Quả nhiên, tấu chương gửi đi mới được hơn một tiếng đồng hồ, Hoàng đế nước Long đã có câu trả lời. Ý chính là triều đình bây giờ đang cần dùng người, binh lính có hạn, khả năng kinh tế còn yếu kém, không thể giúp đỡ gì cho anh được, mong anh có thể tự lực cánh sinh. Đương nhiên, Hoàng đế cũng không phải hoàn toàn ngó lơ, chỉ cần Ngô Bình có thể mở rộng bờ cõi từ đảo Hưng Long vốn có, thì mỗi một khu đất anh chiếm đóng kiên cố, Hoàng đế đều sẽ ban thưởng. Đến lúc đó muốn binh có binh, muốn tiền có tiền.
Advertisement
Đọc xong câu trả lời, Ngô Bình đã hiểu ý của Hoàng đế nước Long. Nếu anh là một bề tôi có năng lực, mở rộng bờ cõi thì không còn gì để nói. Hoàng đế chắc chắn sẽ không keo kiệt với đại thần có công, cho tiền cho binh lại còn phong thưởng. Còn trước mắt, Ngô Bình không có công lao gì với nước Long mới này, tạm thời chỉ có thể cho anh một thân phận Tổng đốc thôi.
Đọc xong câu trả lời, Đường Tử Di cười khổ: "Đúng là vắt cổ chày ra nước!"
Ngô Bình cũng đau đầu, anh đã gây dựng đảo Hưng Long này nhiều năm, đương nhiên không thể bỏ đi được. Hơn nữa, nhân dân trên đảo bây giờ cũng phụ thuộc vào anh, anh không thể bỏ mặc họ được.
Mấy người bàn bạc với nhau, Ngô Bình cho ra vài quyết định. Anh mời Chu Truyền Võ tới, ông ấy từng làm quan, biết phải trị vì một cõi như thế nào, để ông ấy xây dựng nha môn Tổng đốc, chiêu mộ người tài.
Trên đảo Hưng Long có không ít người tài, khi xưa thiên hạ đại loạn, rất nhiều người có kinh nghiệm quản lý chạy nạn tới đây, Chu Truyền Võ muốn tìm bọn họ để giao phó trọng trách.
Đương nhiên, người của Ngô Bình đều phải được sắp xếp vào vị trí quan trọng nhất. Anh để Lý Mai quản lý thị trường, để Đường Tử Di phụ trách trị an, để Dương Mộ Bạch tiếp tục làm Thái thú. Chu Thanh Nghiên phụ trách thương mại và sản xuất, những người khác cũng có vị trí riêng.
Tất nhiên, giữ cương vị Tổng đốc, lúc quan trọng nhất, anh phải đứng ra, gánh trách nhiệm lớn lao nhất.
Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, anh bế quan tu luyện. Thực lực của anh bây giờ đã không yếu, nhưng xét về mặt cảnh giới thì vẫn thua thiệt. Trước mắt, anh phải nhanh chóng tu luyện ra linh hồn sơ sinh.
Một khi có linh hồn sơ sinh, thực lực và bản lĩnh của anh sẽ hơn hẳn hiện tại. Đồng thời, trình độ luyện đan, tầng lớp sinh mệnh của anh cũng sẽ có sự tăng tiến về chất, vượt xa hiện tại.
Ăn cơm phải ăn từ từ, muốn ngưng kết ra linh hồn sơ sinh thì phải có hoá thân trước đã. Trước khi ngưng tụ được hoá thân, anh còn phải luyện thành Âm Dương Tạo Hoá Công.
Âm Dương Tạo Hoá Công có ba tầng, lần lượt là Âm Dương Chi Biến, Âm Dương Thái Cực, Cửu Âm Cửu Dương.
Trước đây anh đã tu luyện được Âm Dương Chi Biến, hình thành sức mạnh âm dương, hai sức mạnh này đã khiến anh có được kiếm hoàn xanh sẫm và kiếm hoàn vàng kim, một âm một dương, âm dương biến đổi khi tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!