Anh bảo Diệp Huyền tự đi tìm đồ ăn, còn mình thì tìm kiếm bóng dáng của Lâm Băng Tiên.
Mặc dù trong sảnh tiệc đông nghịt người nhưng muốn tìm một ai đó không hề là chuyện khó khăn. Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã nhìn thấy Lâm Băng Tiên đang đứng cùng một người đàn ông. Gương mặt của ông ta có nhiều nét tương đồng với cô ấy, chắc hẳn chính là bố ruột của cô ấy.
Trông Lâm Băng Tiên có vẻ không được thoải mái, vẻ mặt mất tự nhiên. Cô ấy đang đi theo bố làm quen với mấy người xa lạ.
Đột nhiên một cô gái mặc váy đỏ đi tới bên cạnh cô ấy, lạnh lùng châm chọc: “Cô là nữ nghệ sĩ của đám người phàm tục tầm thường kia cơ mà. Ai cho cô bước vào chỗ này?”
Advertisement
Lời nói đó khiến Lâm Băng Tiên ngượng chín mặt. Cô ấy xấu hổ cúi đầu lùi sang bên cạnh bố lẩn trốn.
Bố của cô ấy tên là Chu Bột. Ông ta nhìn cô gái váy đỏ kia, vẻ mặt tươi cười lấy lòng: “Chào cô Âu Dương. Con bé là Băng Tiên, con gái tôi. Quả thực trước kia còn bé từng làm nghệ sĩ”.
Advertisement
Cô chủ nhà Âu Dương tỏ vẻ khinh miệt đáp: “Chu Bột nhà ông dựa vào quan hệ với phu nhân Ngọc Diện nên mới có chút địa vị ở giới này. Ông hãy nhớ lấy thân phận của mình, đừng có dẫn theo con gái đi lung tung. Bây giờ thời thế khác xưa rồi. Cho dù cô ta xinh đẹp tới đâu cũng chỉ là phấn son thô tục, không thể quyến rũ được cậu chủ thế gia đâu!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bỗng đi tới bên cạnh cô Âu Dương cười hỏi: “Cô Âu Dương đang trò chuyện với ai vậy?”
Cô ta nhìn thấy đối phương đẹp trai tuấn tú khí chất hơn người, hai mắt lập tức sáng rực: “Anh Hà!”
Cô ta cúi đầu chào anh ta một cái, khóe mắt cong cong tràn đầy vui mừng.
Anh chàng họ Hà kia mỉm cười đáp lại: “Ở đây toàn người lạ, may quá thấy có người quen nên phải tới chào hỏi cô một tiếng”.
Dứt lời, anh ta liếc nhìn sang Lâm Băng Tiên. Sắc đẹp của cô ấy hơn xa cô chủ nhà Âu Dương, khiến anh ta không thể nào rời mắt.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Băng Tiên bất chợt bừng sáng. Cô ấy ngạc nhiên reo lên: “Anh Ngô!”
Cô ấy thấy Ngô Bình đang tươi cười đi tới chỗ mình nói: “Anh vừa đi tìm em đấy Băng Tiên. Tiểu Anh bảo em ở đây nên anh mới tới”.
Lâm Băng Tiên vội vàng giới thiệu người đàn ông bên cạnh với anh: “Đây là bố em, tên là Chu Bột”.
Ông ta nhìn anh đầy cảnh giác, lên tiếng dò hỏi: “Cậu là Ngô Bình phải không? Tôi đã được nghe kể về cậu”.
Anh gật đầu đáp: “Chào chú Chu”.
Nghe thấy hai chữ Ngô Bình, anh chàng họ Hà kia giật nảy mình như chợt nghĩ ra gì đó.
Cô chủ Âu Dương cười lạnh một tiếng châm chọc: “Đúng là cá mè một lứa”.
Ngô Bình quay sang nhìn cô ta, lạnh giọng hỏi: “Cô đang mỉa mai tôi sao?”
Cô ta thản nhiên trả lời: “Tôi bảo các người cá mè một lứa có gì sai sao?”
Anh bình tĩnh đáp trả: “Tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo mà lại bị cô nói thành cá mè một lứa. Ý của cô là muốn sỉ nhục học viện Võ Đạo sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!