“Một trăm mười triệu”.
“Hai trăm triệu”, Ngô Bình bắt đầu tăng giá hàng trăm triệu. Anh hiểu rõ lòng người, cũng biết đối phương sẽ không chịu từ bỏ sớm như vậy, quyết tâm chơi đến cùng.
Sắc mặt cậu chủ Long trở nên khó coi. Anh ta do dự vài giây rồi lên tiếng: “Hai trăm mười triệu”, mức độ tăng giá của anh ta thấp hơn hẳn so với Ngô Bình.
Advertisement
“Ba trăm triệu”, Ngô Bình vẫn tiếp tục lấy số chẵn để ra giá.
Cậu chủ Long cắn răng, bất ngờ từ bỏ.
Advertisement
Huyền Ngạo Thiên Quân lại tươi cười thông báo: “Chúc mừng cậu Ngô đấu giá thành công. Cây trâm này là bảo bối tôi cất giữ. Hôm nay là lần đầu tiên cậu đến chỗ tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Còn trâm coi như là quà tặng của tôi, mong cậu Ngô nhận lấy”.
Ông ta rất biết cách đối nhân xử thế. Ban đầu chỉ dự đoán bán cây trâm này được vài chục triệu là cùng. Bây giờ bảo ông ta đổi nó lấy ba trăm triệu, chẳng bằng đổi lấy quan hệ tốt với một thầy luyện đan bốn sao tím.
Ngô Bình cũng không khách sáo, dứt khoát nhận luôn: “Vậy thì xin cảm ơn Thiên Quân”.
Sau khi nhận được trâm Kim Phương, anh lập tức tặng cho Lâm Băng Tiên. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui sướng, xấu hổ không nói nên lời.
Lúc này mọi người cũng đã biết anh là người có tiền, thầm suy đoán chỗ dựa của anh còn mạnh ơn cậu chủ Long, ánh mắt nhìn anh cũng khác hẳn vừa rồi.
Cậu chủ Kiếm không hề tham gia vào cuộc so kè giữa Ngô Bình và cậu chủ Long. Bấy giờ hắn ta đi tới bên cạnh anh, chắp tay nói: “Chào anh Ngô, tôi là Giang Kiếm, đệ tử của Cửu Thiên kiếm vực”.
Ngô Bình cũng đáp lại: “Ngô Bình”.
Giang Kiếm cười hỏi: “Tôi cảm thấy hình như anh Ngô cũng là kiếm tiên thì phải?”
Mặc dù anh đã giấu kiếm đạo vào sâu trong nguyên thần nhưng vẫn vô ý để lộ ra vài tia kiếm ý. Mặc dù rất nhạt nhòa nhưng chúng vẫn khiến Giang Kiếm không dám khinh nhờn.
Anh nói: “Có học một chút”.
Giang Kiếm lại nói tiếp: “Vậy thì lần đấu giá tiếp theo tôi sẽ phải tranh với anh Ngô rồi”.
Trong lúc hai người họ đang trò chuyện, vật phẩm đấu giá thứ hai đã được đưa lên. Đó là một thanh kiếm hoàn màu tím bạc vô cùng sắc bén.
Ngô Bình không hề có chút hứng thú gì với vật này, bèn nói: “Anh Giang thích nó thì cứ lấy, tôi xin nhường lại”.
Giang Kiếm không khỏi bất ngờ, gật đầu cảm ơn một tiếng rồi đấu giá thành công với số tiền khổng lồ ba mươi chín triệu.
Ngô Bình không muốn kiếm hoàn không phải vì nó không tốt, mà là uy lực của hóa thân kiếm đạo vượt xa kiếm hoàn rất nhiều nên không có nhu cầu với nó.
Vật phẩm đấu giá thứ ba là một con chuột. Ngô Bình vừa liếc mắt đã nhận ra con chuột tìm báu vật mà mình từng có duyên gặp gỡ. Anh không hiểu tại sao nó lại bị người ta mang ra đấu giá.
Chuột tìm báu vật ngửi được khí tức của Ngô Bình, một người một chuột này đã từng hợp tác rất vui vẻ, thế nên đôi mắt ti hí của nó bỗng sáng rỡ lên, "chít chít" gọi loạn.