Ngô Bình nhìn đối phương nói: “Trà này là tôi mua ở mạng tiên, mùi vị cũng được, cô có thể ngồi xuống cùng thưởng thức”.
Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Advertisement
Đám Ngô Bình ngồi vây quanh thưởng thức trà khiến người xung quanh rất ngưỡng mộ vì họ không uống nổi trà này.
Người phụ nữ tự giới thiệu, cô ta tên là Thượng Băng Tiệp, là đệ tử của tông môn hạng nhất tiên đạo.
Advertisement
Thượng Băng Tiệp: “Bản lĩn7h mà tông chủ Lý sử dụng ở ngoài cổng khiến tôi rất bái phục, tôi nghe sư tôn nói Địa Tiên mạnh mẽ cũng có thể đánh lại thiên tiên, xem ra đều là thật”.
Lý Thanh Đế: “Sư tôn của cô là người có thường thức, thật ra ở thời kỳ cổ đại, Địa Tiên và Thiên Tiên không thể phân thắng bại vì mỗi cảnh giới của Địa Tiên đều có thể sinh ra cường giả tuyệt thế, chẳng hạn có người Thần Biến tầng năm thì có Nguyên Thần mạnh tuyệt thế, chẳng hạn có người là Long Biến tầng ba thì có sức mạnh chân long; còn có cảnh giới Động Thiên, cảnh giới Thần Tàng,… mỗi cảnh giới đều có vô vàn khả năng”.
Thượng Băng Tiệp: “Tiếc là bây giờ tu sĩ đã rất ít người có thể làm được thế. Nghe đồn thời đại cổ xưa có địa tiên lợi hại có thể khiêu chiến với Đại La Kim Tiên”.
Ngô Bình cười nói: “Đó là vì ở mỗi cảnh giới của Địa Tiên, nếu có thể chăm chỉ tu luyện, chuyên sâu hơn thì có thể khôi phục một vài sức mạnh của chân nhân Thái Cổ. Đây mới là mục tiêu cuối cùng và chân chính của tu luyện, nhưng tiếc là đa số chỉ theo đuổi việc thăng cấp về cảnh giới mà bỏ qua bản chất của tu hành”.
Mắt Thượng Băng Tiệp phát sáng: “Nghe anh nói thế thì tôi đã hiểu ra”.
Chu Chân Nhi: “Tức là nếu cảnh giới Địa Tiên đủ mạnh thì không cần trở thành Thiên Tiên nữa phải không?”
Ngô Bình: “Thiên Tiên là cấp bậc sinh mệnh cao hơn, tại sao không tu luyện? Sau khi nền tảng Địa Tiên Giới vững chắc, trở thành Thiên Tiên thì cũng sẽ càng mạnh hơn”.
“Đúng là nực cười! Một đám Địa Tiên lại ở đó ngạo mạn bàn luận về Thiên Tiên, nói vớ vẩn gì mà Địa Tiên giống Thiên Tiên, hơ hơ”.
Đột nhiên một giọng nói đầy vẻ chế giễu vang lên.
Ngô Bình nhìn sang, người nói là một người đàn ông cao lớn, hắn đứng cách đó không xa, đang khinh thường nhìn mấy người họ.
Lý Thanh Đế cười nhạo: “Người có kiến thức hạn hẹp thì không xứng nói chuyện ở đây, anh không hiểu thì bọn tôi cũng không có nghĩa vụ dạy anh”.
Đối phương nổi giận: “Này, mày nói ai là kiến thức hạn hẹp?”
Lý Thanh Đế lạnh nhạt đáp: “Nói anh kiến thức hạn hẹp đã là nể mặt lắm đấy, nói đúng hơn thì anh còn chẳng có kiến thức nữa kìa. Người xưa nói phù du tuy sớm nở tối tàn, không nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau, có lẽ là nói anh đó”.
“Láo xược!”, người này bị chọc giận, bước đến trước bàn, giơ tay ra định lật bàn trà của Ngô Bình.
Nhưng hắn vừa giơ tay ra, xung quanh đã bị kiếm vực của Ngô Bình bao phủ lấy, hắn bỗng chốc không thể động đậy. Tu vi của hắn không thấp, đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử nhưng bây giờ dù vùng vẫy thế nào cũng không động đậy được.
Lý Thanh Đế chế giễu: “Thế nào? Cảm nhận được uy lực của Nguyên Thần mạnh mẽ rồi chứ?”