Mãn Tuyệt: “Hải yêu đó rất xảo quệt, ăn thịt người xong thì bơi về biển đông theo thuỷ nhãn, khi nào cần ăn thịt người thì nó lại bơi qua nhãn hải đến đây”.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào nó sẽ xuất hiện?”
Mãn Tuyệt: “Chúng thường đi theo đàn, cứ dăm ba hôm lại đến một lần. Hôm nay cách lần trước đã năm ngày, chắc nay chúng sẽ xuất hiện đấy”.
Advertisement
Ngô Bình cười lạnh nói: “Thế thì tôi sẽ thủ ở thuỷ nhãn”.
Đường Tử Di: “Chồng, hay tiện thể em thử hiệu quả của Thạch Hoá Thủ luôn?”
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Advertisement
Mãn Tuyệt đi chuẩn bị, Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi trên một con thuyền nhỏ rồi câu cá gần đó.
Ở đây có rất nhiều cá, chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã câu được nửa giỏ, nhưng sau đó anh lại thả phóng sinh lũ cá đi hết.
Thuỷ nhãn là một xoáy nước rất lớn, nó hút hết nước vào trong rồi chảy ra biển.
Đường Tử Di: “Chồng, em nghe nói có Long Cung ngoài biển à?”
Ngô Bình: “Ừ, đó là một trong ba thế lực lớn của đại lục Côn Luân, vào thời mạnh nhất của Tiên Quốc mà cũng không ai dám động đến nơi này.
“Toàn chân long sống ở Long Cung hả anh?”
Ngô Bình đã nghe ngóng về nơi này nên nói: “Đông Hải Long Cung có Tổ Long trấn thủ, người này có thực lực ngang với Đại La Kim Tiên”.
Đường Tử Di: “Chồng, hải yêu mà anh bảo có khi nào cũng liên quan đến Long Cung không?”
Ngô Bình: “Không cần biết có liên quan hay không, nhưng nếu chúng dám đến thì sẽ bị giết”.
Anh vừa nói dứt câu thì có một con tôm khổng lồ chui từ thuỷ nhãn lên, nó nhảy lên mặt nước, để lộ thân người dài hơn 30 mét, hai cái càng cũng dài 20 mét.
Nó vừa ngoi lên đã nhìn thấy con thuyền của Ngô Bình, vì thế hào hứng khua cặp càng lên rồi bơi đến đó.
Ngô Bình vung tay lên, một đường kiếm chém xuống, con tôm đã bị bổ làm đôi. Sau đó, Ngô Bình cất thi thể của nó đi, lát về đem nướng thì ngon phải biết.
Một lát sau, lại có một con cua ngoi lên, con này còn to hơn con tôm ban nãy. Tương tự như con tôm, vừa nhìn thấy thuyền của Ngô Bình, nó đã giơ hai cái càng lên định tấn công anh.
Lại một đường kiếm loé lên, con cua cũng đi đời nhà ma.
Cứ thế, chỉ trong nửa tiếng mà Ngô Bình đã chém chết hơn 30 con hải sản.
Cuối cùng không còn con nào xuất hiện nữa, Ngô Bình thấy hơi thất vọng, anh nói với Đường Tử Di: “Tử Di, chúng ta về thôi, mang đống hải sản này về cho người nhà nếm thử”.
Hai người bây về đảo Long Hưng, sau đó mang hải sản xuống bếp nấu rồi chia cho mọi người cùng thưởng thức.
Trong mấy ngày này, Ngô Bình đã điều dưỡng cơ thể cho Đường Tử Di ở nhà. Ba hôm sau, người nhà họ Đường đã chuyển về sơn trang Vân Đỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!