Ngô Bình hỏi: “Một nửa bên đầu của ông ở đâu rồi?”
Vẻ mặt ông lão hơi quái dị: “Tổng đốc, cậu muốn lấy một nửa cái đầu còn lại của tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Tôi và ông giao dịch đi, tôi giúp ông khôi phục nửa cái đầu kia, ông đưa tôi Ma Long Châu đó”.
Advertisement
Mắt ông lão sáng rực: “Nếu cậu có thể chữa trị được cho tôi thì tôi sẵn sàng tặng Ma Long Châu cho cậu”.
Sau đó ông lão mời Ngô Bình vào trong đại điện, ông ta mở một cái hộp ra, trong hộp chứa đầy hàn băng nghìn năm, dưới cùng là nửa cái đầu.
Advertisement
Nửa cái đầu này vẫn còn tươi mới, não vẫn còn giật nhưng nó được bao phủ bởi một lớp tơ đen, điều khiển tất cả các dây thần kinh của nó.
Ngô Bình đặt tay lên cái đầu, những sợi tơ màu đen đó lập tức bám vào tay, muốn đâm vào da thịt anh.
Sợi tơ vừa động, dấu ấn hoa sen đỏ tỏa ra một tia năng lượng, sợi tơ đen lập tức bốc cháy hóa thành làn khói xanh rồi tản đi, sức mạnh thanh tẩy của hoa sen đỏ rót vào nửa cái đầu quét sạch những sợi tơ màu đen bên trong.
Vài giây sau, cái đầu đã được thanh tẩy hoàn toàn, Ngô Bình đặt nó lên đầu ông lão, đồng thời thi triển y thuật để khôi phục lại nó.
Nơi hai nửa cái đầu tiếp xúc hiện lên ánh sáng màu xanh, mấy phút sau các dây thần kinh trong não đã được nối lại, qua mấy phút nữa, Ngô Bình mới buông tay ra hỏi: “Ông thấy thế nào?”
Ông lão sờ đầu mình, không để lại sẹo, thậm chí tóc cũng đã mọc trở lại, ông ta quỳ xuống đất: “Vân Thiên Cốt cảm ơn cậu”.
Ngay sau đó Vân Thiên Cốt dần dần trở nên trẻ hơn, từ một ông lão biến thành người đàn ông anh tuấn chỉ mới hai mươi tuổi.
Nhìn thấy sự thay đổi của ông ta, Ngô Bình cười nó: “Xem ra nửa phần đầu mà ông chém đi chứa nhiều sức mạnh sinh mệnh của ông nhất”.
Vân Thiên Cốt gật đầu: “Không giấu gì cậu, trong nửa cái đầu này có hóa thân mạnh nhất của tôi”.
Ngô Bình: “Hạt châu ở đâu?”
Vân Thiên Cốt lấy một hạt châu màu đen ở bên cạnh ra, lớn bằng quả táo, bề ngoài có phù văn kỳ lạ.
Cầm hạt châu trong tay, Ngô Bình quan sát một lúc mới cất đi.
“Vân Thiên Cốt, ông có hứng thú với làm người dưới trướng của tôi không?”
Vân Thiên Cốt suy nghĩ một lúc bèn quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng ra sức phục vụ đại nhân”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông là tông chủ, có kinh nghiệm quản lý, thế này nhé, tôi chia một phần mười khu vực hồ Ma Long cho ông quản lý, việc thu thuế, an ninh, bổ nhiệm chức vụ hay cách chức đều do ông phụ trách hoàn toàn. Tôi chỉ có một yêu cầu, muốn làm cho cuộc sống của người dân thoải mái thì không được thu thuế nặng”.
Vân Thiên Cốt nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.
Ra khỏi Ma Vân Tông, Ngô Bình quay về Hưng Long bắt đầu nghiên cứu hạt châu đó. Khi anh nắm hạt châu trong tay, từ trong hạt châu phóng ra một nguồn năng lượng muốn đi vào trong người anh dọc theo cánh tay.
Lúc này hoa sen đỏ phóng ra năng lượng thanh thuần, tiến vào trong hạt châu. Ngay lập tức, Ma Long Châu này phóng ra rất nhiều khói màu đen, khiến cả căn phòng bị bao phủ, giơ tay không thấy năm ngón.