Ngô Bình đang suy nghĩ về tình trạng của Hàn Chí Thành nên thuận miệng đáp: "Học y, cháu rất thích y học".
Hàn Chí Thành lập tức hứng thú: "Vậy hả, cháu biết khám chữa bệnh?”
Ngô Bình gật đầu: "Có tự học một chút".
Cậu nhân cơ hội nói: "Chú, hay là cháu bắt mạch thử cho chú nhé?"
Hàn Chí Thành cười đáp: "Được thôi, chú đang định đi kiểm tra sức khỏe nè, cháu khám thử cho chú đi".
Ngô Bình ngồi sang, vươn tay đặt lên cổ tay Hàn Chí Thành. Khi bắt mạch thì có càng nhiều ký ức xuất hiện trong đầu, cậu lập tức cảm nhận được cơ thể Hàn Chí Thành xảy ra vấn đề.
Cậu lại đổi tay khác bắt mạch, mấy phút sau bèn hỏi: "Có phải thỉnh thoảng chú sẽ cảm thấy hoảng hốt. Một giây trước còn đang làm chuyện gì đó, một giây sau đã cảm thấy như trôi qua mấy đời rồi đúng không?"
Hàn Chí Thành ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Đúng là có tình trạng đấy. Đặc biệt là nửa năm gần đây, mỗi ngày đều sẽ xảy ra một lần. Có điều, chú có hỏi một bác sĩ, người ta nói tình huống ấy rất bình thường".
Ngô Bình tiếp tục hỏi: "Có phải buổi tối, lúc ngủ sẽ chìm vào trong mộng mị không thể tỉnh lại, mãi đến khi tác động bên ngoài đánh thức?"
Hàn Chí Thành lại gật đầu: 'Đúng vậy, cứ cách dăm ba bữa sẽ xảy ra một lần. Tiểu Ngô, cháu cũng giỏi ghê, cái này cũng biết được à?"
Ngô Bình: "Vả lại, phải hơn một giờ sáng chú mới ngủ được. Trước đó, dù làm gì cũng không ngủ được, trừ khi dùng thuốc ngủ đúng không?"
Vẻ mặt Hàn Chí Thành chợt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Ngô, có phải cơ thể chú đã xảy ra vấn đề gì rồi đúng không?”
Ngô Bình không đáp ngay, cậu vẫn không tự tin lắm với suy đoán của mình. Dù sao, cậu cũng vừa mới có được ký ức ấy bèn đáp: "Chú à, cháu vẫn chưa thể chắc chản. Ngày mai, chú đến bệnh viện kiểm tra đầu thử xem, phải làm cẩn thận chút, coi bác sĩ nói thế nào".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Băng Nghiên trắng bệch hỏi: "Anh Bình, anh đừng làm em sợ. Anh cứ trực tiếp nói cho em biết đi, cơ thể bố em bị gì thế?"
Ngô Bình im lặng một lát rồi nói: "Có khả năng là u não, vị trí của nó khá sâu, gần như không thể nào mổ. Nhưng Băng Nghiên em cũng đừng quá lo lắng, nếu chẩn đoán đúng, anh có cách chữa trị".
Hàn Băng Nghiên vui vẻ: "Anh có thể chữa được hả? Tốt quái"
Hàn Chí Thành nghe nói mình mắc bệnh thì chẳng còn vui vẻ, một mình đi ban công hút thuốc. Mẹ Hàn vẫn không yên tâm, lại hỏi Ngô Bình một số tình huống.
Chín giờ rưỡi, Ngô Bình ra về, Hàn Băng Nghiên bảo tài xế đưa anh về nhà.
Sau khi quay vào nhà, cô phát hiện bố mẹ đang ngồi trong phòng khách chờ mình.
"Bố, bố đừng lo. Chẳng phải Ngô Bình đã nói rồi à, dù là bị bệnh thì anh ấy cũng có thể chữa được".
Hàn Chí Thành nhìn con gái mình hỏi: "Băng Nghiên, Tiểu Ngô còn trẻ như vậy đã chẩn đoán được cơ thể bố xảy ra vấn đề. Nếu suy đoán của cậu ta là đúng thì sau này đương nhiên sẽ tiền đồ vô lượng".
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!