Ngô Đại Hưng:“Sơ sơ thì ban đầu cũng phải có hai mươi xe, vốn bỏ ra cũng phải ba chục triệu, thôi, hết dám nghĩ nữa”
Ngô Bình cười, không hỏi gì thêm, cậu lại thầm quyết định phải nhanh chóng gom đủ ba chục triệu để mở cho bố một công ty taxi.
Tối đó, Ngô Bình bắt đầu tiến vào Luyện Khí tầng mười - cảnh giới Bí Lực!
Cảnh giới Bí Lực nghĩa là phải tìm hiểu và hấp thu bí lực trong trời đất này. Ngô Bình đang ở giai đoạn Luyện Thần, linh niệm biến thành linh thần, linh thần và ý chí cá nhân của cậu hợp làm một, ngưng tụ thành Nguyên thần. Năng lực cảm giác của Nguyên thần cực mạnh, có thể cảm ứng được nơi nào có bí lực trong vũ trụ.
Cậu cảm nhận bí lực cấp thần trước, một, hai, ba loại, sau đó hấp thu, luyện hóa.
Trong lúc vô thức, trời đã sắp sáng, cậu cũng chân chính tiến vào cảnh giới Bí Lực, hấp thu một phần bí lực vũ trụ.
Sáng sớm, ăn sáng xong, Ngô Bình cũng cảm ứng được dưới lầu có không ít người, cậu bảo với bố mẹ là ăn xong rồi muốn tới trường.
Vừa xuống lầu, Ngô Bình thấy ở cửa có một chiếc xe đang đậu, ngồi trên xe là một người đàn ông trung niên đầu nửa bạc nửa đen. Ngô Bình đi lướt qua xe thì người ngồi trong xe hỏi: “Câu là Ngô Bình.
Ngô Bình dừng chân: “Là tôi, ông tìm tôi?”
Người đàn ông trung niên mặt gầy, thản nhiên nói: “Tôi là người nhà họ Nghiêm, hôm qua cậu đã phế bỏ Độc Bà Bài”
Ngô Bình nhíu mày: “Hóa ra ông là người do Nghiêm Lãnh Thạch phái tới, giờ ông muốn sao?”
Người đàn ông trung niên: “Hôm qua tôi đã điều tra toàn bộ về cậu. Trước đây cậu chỉ là người bình thường nhưng gần đây lại đột nhiên phất lên, thành tích thi cử đứng đầu, chơi bóng rổ cũng xuất sắc. Giờ thấy thì chắc chúng đều có liên quan tới việc cậu tu luyện nhỉ, cậu đã là cao thủ Luyện Khí phải không?”
Ngô Bình: “Đúng thì sao?”
Người đàn ông trung niên thản nhiên: “Ông chủ Nghiêm là một trong ba cao thủ Bí Cảnh của Trung Châu, cậu dám vô lễ với con trai ông ấy là tự tìm đường chết. Thế nên tôi cho cậu hai lựa chọn”.
Trên mặt Ngô Bình vẫn vô cảm: “Hai lựa chọn nào?”
Người đàn ông trung niên: “Một là đi với tôi tới nhà họ Nghiêm xin lỗi. Làm thế thì có lẽ cậu sẽ chết hoặc có thể không, nói chung phải coi tâm trạng cậu chủ nhà tôi thế nào!”
Ngô Bình: “Còn lựa chọn thứ hai?”
Người đàn ông trung niên: “Thứ hai là cậu phải chết, người thân và bạn bè của cậu phải chôn theo. Chọn thế nào mới đúng, tôi nghĩ không cần nói thì cậu cũng đã biết".
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chọn cái đầu. Nhưng cho tôi chút thời gian chuẩn bị được không?”
Đối phương mỉm cười: “Cậu là người thông minh. Được thôi, tôi cho cậu thời gian tới trưa. Trước hai giờ chiều, cậu phải tới Nghiêm phủ, nhận lấy trừng phạt. Nếu không đi, cậu và người nhà sẽ chết rất thảm đó”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!