Ngô Bình dùng số dư trong tài khoản chỉ hết trả bốn trăm tám mươi triệu tệ, sau đó lại bước đến khối đá thô thứ hai. Khối đá thô này không bằng khối đá thô thứ nhất, hơn nữa giá cũng cao hơn nhưng chất lượng phỉ thúy bên trong cũng khá tốt, giá trị tối thiểu cũng có thể gấp ba hoặc gấp năm lần.
Khối đá thô này lớn hơn, tổng giá trị là chín trăm chín mươi chín triệu tệ, tên của nó cũng rất bá đạo, tên là Ngọc Hoàng Đại Đế, là khối đá thô đắt nhất ở đó.
Ngô Bình không có đủ tiền, thế là cậu bèn liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, bảo ông ta chuẩn bị một tỷ. Chẳng mấy chốc tài khoản công ty mà cậu dùng đã có thêm một tỷ tệ tiền mặt.
Thấy Ngô Bình đứng trước đá thô nghiên cứu, nhân viên bán hàng phấn khích hỏi: “Cậu cũng muốn mua khối đá thô này sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi mua”.
Ngô Bình vừa thanh toán tiền, tập đoàn Vương Đạo đã bảo một giám đốc đến hiện trường. Thấy Ngô Bình mua một lượt cả đống đá thô hơn một tỷ tệ, giám đốc này cười nói: “Cậu Ngô đúng là hào phóng, sau này cậu nhất định phải đến đây nhiều hơn đấy”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đương nhiên rồi, sau này tôi không còn tiền tiêu nữa thì lại đến chỗ các người dạo một vòng”.
Giám đốc sửng sốt: “Cậu Ngô có ý gì?”
Ngô Bình không giải thích nói: “Đưa hàng đến địa chỉ tôi đã báo, tôi đích thân đi áp tải”.
Cậu không yên tâm để tập đoàn Vương Đạo vận chuyển thứ đồ đắt như vậy, nên cậu phải đích thân đi theo.
Lúc này chủ tịch Vương Truyền Phong cũng nhìn thấy cảnh Ngô Bình mua đá thô trong camera giám sát, ông ta lạnh nhạt nói: “Bây giờ chẳng phải đã kiếm lại được bảy trăm triệu tệ đã đưa cho hắn đó sao?”
Hai khối đá thô này được mua lại vào mười mấy năm trước đó, lúc đó giá cũng không nhiều tiền như vậy, chỉ có hơn năm trăm triệu tệ.
Một ông lão chuyên về cược ngọc nói: “Chủ tịch, người này chọn ngọc rất chính xác, tôi nghĩ cậu ta chọn hai khối đá này vì đã chắc chắn bên trong có đá quý”.
Vương Truyền Phong: “Tôi và ông đều biết rõ giá trị của thứ bên trong những khối đá thô không hề quý trọng như giá tiền của nó. Chính vì thế, chúng ta mới bán đá ngọc thô, chứ không phải bán phỉ thúy”.
Ông lão nói: “Nhưng trước đó người này chỉ bỏ ra ba mươi nghìn mà lại chọn được phỉ thúy đáng giá mấy trăm triệu tệ, khả năng này khiến người ta kinh ngạc đấy”.
Vương Truyền Phong: “Chắc là may mản thôi, thần tiên cũng khó đoán được đâu là phỉ thúy, câu này không phải nói bừa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!