Quản gia vội cúi đầu, quay đầu hướng về người đang đến.
“Cậu chủ”.
Một người đàn ông tầm ba mươi bước nhanh ra, anh ta không quan tâm đến quản gia mà đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào: “Tôi là Trương Khôi Tinh. Lúc nãy cậu nói là ngửi thấy tử khí sao?”
Ngô Bình: “Không sai, ông Trương là bệnh nhân, đương nhiên tử khí là của ông ta rồi, vì vậy tôi mới nói ông ta không sống qua được hôm nay”.
Cậu chủ Trương Khôi Tinh đó im lặng một lúc rồi nói: “Mời hai vị vào phòng khách nói chuyện”.
Trương Khôi Tinh mời hai người họ vào phòng khách xong thì cho người dâng trà, anh ta thở dài, nói: “Cậu nói đúng, lúc nấy vị ngự y đó đã cố gắng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tình hình của bố tôi càng xấu hơn. Ngự y nói e rằng bố tôi không cầm cự qua được đêm nay”.
Quản gia đứng bên cạnh tái mặt, ông ta không hề biết chuyện này, không ngờ tình hình của ông chủ lại nghiêm trọng đến vậy.
Trương Khôi Tinh đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình: “Cậu không nhìn thấy bệnh nhân mà lại phán đoán chuẩn như vậy, thiết nghĩ y thuật của cậu rất giỏi. Không biết bố tôi có còn cứu được nữa không?”
Ngô Bình: “Phải xem thì mới biết được”. “Vậy thì phiền cậu rồi, mời”.
Ngô Bình được đưa vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một người đàn ông tâm hơn năm mươi tuổi, ốm tong teo, hai mắt hõm vào trong, khí tức yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi.
Ngô Bình liếc sơ là biết tinh khí của bệnh nhân đã cạn. Cậu bắt mạch, rồi lại quan sát mặt của bệnh nhân, sau đó suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Khôi Tinh: “Ông Trương bắt đầu bị bệnh từ lúc nào?”
Trương Khôi Tinh thở dài: “Một năm trước đã phát hiện ra tế bào ung thư, vốn dĩ không coi trọng lắm, vì đối với người bình thường mà nói, ung thư là bệnh nan y nhưng gia đình như chúng tôi có thể tìm được y bác sĩ giỏi nhất, thường thì đều có thể trị khỏi được. Nhưng điều khiến người ta không ngờ được là bệnh của bố tôi càng chữa càng nặng, người cũng càng lúc càng yếu”.
Ngô Bình bình thản nói: “Đây không phải là ung thư mà là trúng tà”.
Trương Khôi Tinh giật mình: “Trúng tà sao?”
Ngô Bình: “Là tà túy, loại tà túy này có thể hút cạn nguyên khí tinh huyết của con người, hơn nữa, càng dùng đồ bổ thì nó hấp thụ càng mạnh”.
Trương Khôi Tinh liền gật đầu: “Đúng, đúng vậy, trước đây bố tôi từng dùng nhân sâm, linh chỉ, nhưng mỗi lần uống thì cơ thể đều trở nên yếu hơn”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, muốn trị loại tà túy này không khó”.
Trương Khôi Tinh vểnh tai hỏi: “Có thể trị được đúng không?”
Ngô Bình: “Anh cho người tìm một con gà trống đen sống trên mười năm, một con chó đực đen sống trên hai mươi năm, lấy nửa ký máu chó, ba lạng máu gà. Sau đó tìm thêm bốn lạng bột chu sa, hai lạng bột hùng hoàng, nửa ký rượu ủ một trăm năm. Ngoài ra, tìm thêm một cây bút bùa và một tờ giấy bùa”.
Trương Khôi Tinh liền nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đi”.
Thế lực của nhà họ Trương rất lớn, chưa tới nửa tiếng đồng hồ họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ Ngô Bình cần và đưa đến cho cậu.
Ngô Bình trộn lẫn máu, chu sa và hùng hoàng lại với nhau, dùng bút bùa viết ba lá bùa. Sau đó dán một tấm lên ngực Trương Tỉnh và một tấm lên lòng bàn chân.
Ba lá bùa bỗng bắt đầu phát sáng, cậu rút ra một cây kim, châm lên ngực Trương Tỉnh, một tia khí màu đen như mực bay ra, quấn thành một thứ rất kỳ lạ trong không trung.
Mười phút sau, không còn khí đen bay ra khỏi ngực nữa, Ngô Bình mới dùng một chiếc bình đựng hết khí đen trong không trung lại và phong ấn chúng lại. Sau đó cậu nhấn nhẹ vài cái lên người Trương Tỉnh, ông ta bắt đầu mở mắt, câu đầu tiên ông ta nói là: “Đói quá”.
Ngô Bình liền dặn: “Nấu một chén cháo, cho ông ta húp chút cháo loãng. Ba tiếng sau mới cho ông ta dùng đồ bổ”.
“Vâng”. Quản gia liền làm theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!