Du Quốc Văn này cũng là một cao thủ, anh ta luôn điều tra tung tích của kẻ làm hại em mình nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có tung tích. Lần này tên yêu quái yêu nghiệt gì đó tự tìm đến, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
Du Quốc Văn đằng đăng sát khí rời khỏi đó, chưa đến mười lăm phút thì anh ta đã quay lại, kéo theo một tên hòa thượng mập không rục rịch nỗi.
Du Quốc Văn cười nói: “Thần y Ngô, tôi đã bắt được yêu tăng rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Du đúng là có thực lực phi phàm, khiến người ta bội phục”.
Du Quốc Văn: “Thần y Ngô, bệnh của em gái tôi đã khỏi, đại ơn của cậu thật không có lời nào nói hết, sau này tôi sẽ đến tận nhà để cảm tạ”.
Du Quốc Văn phải đi xử lý yêu tăng nên đã gấp gáp đưa Du Hân rời khỏi.
Sau khi hai anh em họ đi khỏi, Trương Khôi Tinh cười: “Thần y Ngô đã trị khỏi bệnh cho Du Hân, đế sư cũng không còn là chỗ dựa của Vương Hạo Dã nữa, nhà họ Trương tôi có thể ra tay rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Trương, tốt nhất nên giao sản nghiệp của nhà họ Vương ở Trung Châu lại cho Nghiêm Lãnh Thạch quản lý”.
Trương Khôi Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, thật ra lợi nhuận nhà họ Vương thu được ở Trung Châu phải giao nộp lên trên ít nhất một nửa. Đến lúc đó, các vị chỉ phải giao nộp ba phần lợi nhuận, số còn lại sẽ thuộc về các vị”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảm ơn cậu chủ Trương”.
Ngô Bình: “Không biết nhà họ Trương định đối phó với nhà họ Vương thế nào?”
Trương Khôi Tỉnh bình thản đáp: “Nếu như đã ra tay thì phải khiến nhà họ Vương mãi mãi không trở mình được”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Tối đó, Du Quốc Văn lại đến, đem theo một ít lễ vật. Trương Khôi Tinh nhân cơ hội bày tiệc rượu, nói chuyện của Vương Hạo Dã. Du Quốc Văn gọi điện cho Đế sư, sau khi anh ta quay lại thì nói: “Người do Vương Hạo Dã tìm đến suýt chút NỮA đã hại chết em gái tôi, chúng tôi quyết định mặc kệ. Các anh muốn xử lý thế nào thì nhà họ Du tôi cũng không nhúng tay vào”.
Trương Khôi Tinh: “Sau này Nghiêm Lãnh Thạch sẽ quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Vương, nhà họ Du sẽ được chia một phần rưỡi trong tổng lợi nhuận thu được”.
Du Quốc Văn cười: “Tôi tặng một phần rưỡi này cho Thần y Ngô”.
Ngô Bình biết đó là thứ để duy trì quan hệ hai bên, cậu cười nói: “Cậu Du không cần khách sáo, nếu như anh không nhận lợi ích này thì trong lòng ông Nghiêm sẽ thấy bất an”.
Du Quốc Văn: “Nếu như vậy thì tôi nhận một phần vậy”.
Sáng hôm sau, Ngô Bình chào tạm biệt Trương Khôi Tinh rồi cùng Nghiêm Lãnh Thạch về tỉnh Giang Nam.
Sở dĩ cậu phải đi tỉnh là vì có hai việc cần làm, một là trường số 1 của Trung Châu muốn thách đấu với đội tuyển trường mạnh nhất trong tỉnh, việc thứ hai là Ngô Bình muốn đến gặp cô cả Cổ Thanh Liên của nhà họ Cổ, giao lưu kiếm thuật với cô ta.
Thật ra Ngô Bình đã quen biết với Đế sư và nhà họ Trương, hai nhà này cũng có thể giúp đỡ ông Thạch tiến thân, chỉ là việc giao lưu với cô cả họ Cổ đã được lên lịch rồi, không tiện hủy bỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!