Ông ta vừa nói vừa cầm một chiếc huy chương màu vàng xanh đưa cho Ngô Bình và nói: “Huy chương là một pháp khí chứa đồ đơn giản, bên trong có một số thứ đệ tử chân truyền dùng. Cậu cũng có thể cất đồ của mình vào trong”.
Ngô Bình nhận lấy huy chương, mắt sáng rỡ, nói: “Nó còn có thể chứa đồ sao?”
Chu Kỳ Phu nói: “Đây chỉ là những thứ bây giờ có thể đưa cho cậu, đợi sau này cậu đến Liên Sơn Tông thì sẽ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn nữa.
Ngô Bình: “Ừm, cảm ơn tiền bối”.
Chu Kỳ Phu: “Sau này mọi người đều là đồng môn, cứ gọi tôi là ông Chu được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, ông Chu”.
Ngô Bình cầm huy chương, gọi điện thoại cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi chuyện của nhà họ Vương.
Trong điện thoại, Nghiêm Lãnh Thạch nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Cậu chủ, nhà họ Trương hành động nhanh như chớp khiến nhà họ Vương không kịp phản ứng là đã bị tiêu diệt. Nhà họ Vương bị cháy lớn, ngoài Vương Truyền Phong ra thì tất cả những nhân vật quan trọng đều bị chết cháy. hết".
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Trương lại tàn nhãn đến thể”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Sau này địa bàn của nhà họ Vương đều thuộc về cậu chủ hết”.
Ngô Bình: “Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì tối nay tôi sẽ không qua đó nữa”.
Sau đó cậu liên lạc với Đào Thành rồi gọi xe đến chỗ ở của dì út Đào Thành.
Chỗ Đào Thành ở năm ở một khu dân cư cao cấp, phòng ốc không quá lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Lúc này Đào Thành đang ở nhà một mình, thấy Ngô Bình quay lại thì cười, hỏi: “Anh xử lý xong việc rồi à?”
Ngô Bình: “Giải quyết xong rồi, cậu chỉ có một mình sao? Dì út cậu đâu?”
Đào Thành: “Dì út tôi tan ca trễ, hôm nào cũng một hai giờ sáng mới về nhà”.
Ngô Bình: “Ca đêm hả? Cô ấy làm nghề gì?”
Đào Thành: “Dì út tôi đi hát ở quán bar, tối nào cũng phải đi hát ở rất nhiều quán”.
Ngô Bình: “Thì ra là ca sĩ à, đi hát có kiếm được nhiều tiền không?”
Đào Thành: “Dì út của tôi khá nổi tiếng trong giới, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn”.
Hai người họ ngồi ở phòng khách, Ngô Bình nói tào lao vài câu rồi truyền lại Liên Sơn Quyết mình lĩnh hội được cho Đào Thành.
Đào Thành nghe nói cậu đã gia nhập Liên Sơn Tông thì nói với vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca, sau này tôi cũng tham gia”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Sau đó cậu hỏi: "Thành Tử, sau này cậu có dự định gì?
Có tiếp tục đi học nữa không?”
Đào Thành läc đầu: “Tạm thời chưa có dự định gì, đợi thi đại học xong rồi tính”.
Ngô Bình: “Cũng đúng, thật ra đến trình độ như tôi với cậu thì việc học đã không còn ý nghĩa nữa rồi”.
Đào Thành cười gượng: “Nếu tôi không đi học nữa thì bố tôi sẽ đánh gấy chân tôi mất”.
Bố của Đào Thành là một thầy giáo cấp một, rất nghiêm khắc với cậu ta, Đào Thành rất sợ ông ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!