Nhìn thấy người này, các học viên đều lộ ra vẻ sợ hãi, chủ động nhường đường ra cho người đó. Người đàn ông lực lưỡng đi thẳng đến trước mặt một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người này là “Đại sư huynh” của võ quán Liên Sơn. Đại sư huynh, tức là học viên có thực lực và tư cách đạo đức rất tốt, có uy tín cao trong các học viên và phải được lão chủ quán công nhận.
Đại sư huynh này tên là Trương Thần, năm nay ba mươi mốt tuổi, anh ta gia nhập vào võ quán năm mười tuổi, luôn miệt mài tu hành, từng bước đều để lại dấu ấn, bây giờ anh ta đã là cường giả Bí Cảnh tầng ba.
Song người đàn ông cao lớn tên là Tân Cự Phong, anh ta đã gia nhập võ quán vào tám năm trước. Người này vô cùng tài giỏi, sức mạnh vô địch, chỉ mới học được ba năm mà thực lực của anh ta gần như không thua kém gì Trương Thần. Sau đó anh ta cảm thấy võ quán không còn gì có thể dạy cho mình nữa bèn rời khỏi võ quán Liên Sơn, đến phủ Đông Vương tìm kiếm cơ hội khác, anh ta được Đông Vương đánh giá cao, trở thành một người tài giỏi dưới trướng của Đông Vương.
Mấy năm nay Tần Cự Phong rất ít khi về lại võ quán, trừ khi có những sự kiện trọng đại như kiểm tra đánh giá, anh ta mới xuất hiện một lần. Nhưng mỗi lần về, anh ta đều tỏ ra rất coi thường đại sư huynh Trương Thần này, thậm chí còn nghĩ thực lực của chủ võ quán cũng chỉ có vậy thôi, cho nên anh ta thường nói chuyện không được lịch sự với võ quán.
Chuyện này thường xảy ra ở các võ quán, khi thực lực của vài người đã đủ mạnh thì thường sẽ như thế.
Trương Thần sầm mặt nói: “Tân Cự Phong, lão chủ quán còn ở đây, anh còn không đến chào hỏi”.
Tần Cự Phong nhìn Chu Kỳ Phu, chỉ khẽ hừ một tiếng, anh ta chưa từng thấy lão chủ quán ra tay đánh nhau, những gì nghe được đều là một vài tin đồn. Mấy năm nay, tu vi của anh ta dần được nâng cao nên ngày càng không xem lão chủ quán ra gì. Nhưng anh ta không biết lão chủ quán không quan tâm đến anh ta không phải là anh ta mạnh thế nào, mà là anh ta quá yếu, không đáng để ông ta đàn áp”.
Trương Thần tức giận: “Tân Cự Phong!”
Tân Cự Phong liếc mắt nhìn Trương Thần nói:
“Trương Thần, anh đừng có mà hét vào mặt tôi, ông đây không sợ anh đâu. Có gan thì cứ đánh với tôi một trận này. Chỉ cần anh đánh bại được tôi, tôi sẽ nghe theo anh, nhưng nếu anh thua thì từ giờ về sau phải ngoan ngoãn gọi tôi là đại sư huynh”.
Lão chủ quán khẽ cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu đi kiểm tra đánh giá Tân Cự Phong đi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó cậu sải bước đi về phía Tân Cự Phong, lúc đầu anh ta cũng không để ý đến Ngô Bình nhưng khi Ngô Bình đứng cách anh ta năm bước, anh ta chợt run lên, vô thức lùi về sau hai bước, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười, khách sáo nói: “Tân Cự Phong, tôi là người phụ trách kiểm tra cho võ quán, tôi tên là Ngô Bình, mong anh có thể hợp tác”.
Sau một hồi ngạc nhiên, Tân Cự Phong hừ một tiếng: “Cậu kiểm tra tôi, cậu nghĩ cậu là ai?”
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Nói thế tức là anh không chịu phối hợp?”
'Tân Cự Phong khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Không phối hợp, anh có thể làm gì tôi?”
“Âm
Vừa thốt ra chữ “tôi”, Tân Cự Phong đã bị quật mạnh xuống đất. Cú rơi mạnh đến nổi hai mắt anh ta nổi đom đóm, đầu óc trống rỗng. Vài giây sau anh ta mới dần tỉnh táo lại, sau đó hét lớn một tiếng: “Mày dám đánh lén!”
Anh ta vừa nói xong là bị Ngô Bình đã kéo lên, sau đó đứng cách đó năm bước nói: “Anh nhìn rõ rồi chứ, tôi không đánh lén”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!