“Âm ầm”.
Một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy người áo vàng, bên trong luồng sáng, người đó bỗng cứng đờ, ý thức của hắn ta đã bước vào ảo cảnh vô biên, không có sự cho phép của Ngô Bình thì mãi mãi không ra ngoài được.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì ai nấy cũng ngây người ra, mợ ba đó thốt lên: “Cậu đã khởi động đại trận Hoan Không”.
Ngô Bình hạ giọng nói: “Không sai”.
Mợ ba tái mặt, lẩm bẩm: “Không thể nào, không ai có thể khống chế được đại trận Hoan Không, sao cậu có thể làm được?”
Ngô Bình: “Bà không cần phải biết, tất cả hãy nghe đây, ai bằng lòng thần phục tôi thì hãy đứng ra bên ngoài điện, ai không bằng lòng thì ở lại trong điện".
“Ầm ần”. Cậu vừa dứt lời, cả đảo Hoan Không liền rung chuyển, vô số tia sáng vút lên trời, hình thành vô số ảo cảnh trên không, thần bí vô cùng.
Những người ở lại bên trong điện đều là những người thông minh, họ thi nhau đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình trước rồi bước thật nhanh ra ngoài điện. 'Thoáng chốc, bên trong điện chỉ còn lại mợ ba và mấy thân tín của bà ta.
Mợ ba tái mặt, nói: “Cậu Ngô, cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình bình thản nói: “Mặc dù tôi và Trần Tử Tu quen biết chưa lâu nhưng chúng tôi đã là bạn bè, bạn bè bị hại thì tôi phải thay anh ấy đòi lại công bằng”.
Cậu vừa dứt lời thì chỉ tay, một luồng huyền quang giáng xuống, ý thức của nhóm người mợ ba lập tức chìm vào địa ngục vô tận, mãi mãi chịu đựng nỗi giày vò của địa ngục.
Ngô Bình ra khỏi đại điện, hỏi: “Trần Tử Tu có vợ con gì không?”
Có người lập tức trả lời: “Có. Thiếu đảo chủ có hai vợ lớn, ba vợ nhỏ, họ đã sinh cho thiếu đảo chủ hai trai một gái”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là thiếu đảo chủ mới, Lý Mục Ngư đang ở đâu?”
Một lúc sau, Lý Mục Ngư toàn thân đầy máu, bị xích sắt trói chặt, được người ta khiêng đến trước mặt Ngô Bình, ông ta bị thương rất nặng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Ngô Bình sơ cứu qua loa cho ông ta thì nói: “Lý Mục Ngư, sau này ông hãy hỗ trợ tôi quản lý đảo Hoan Không”.
Lý Mục Ngư đã biết những chuyện xảy ra, hai mắt rưng rưng, gật đầu, nói: “Vâng, thiếu đảo chủ”.
Ngô Bình: “Ông nắm được hết tình hình trên đảo chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!