Cùng lúc đó, tại một phòng VIP trên lầu hai khách sạn cũng đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng. Chủ nhân bữa tiệc chính là em ruột thị trưởng Trung Châu - Hoàng Thương, thường gọi là ông Hai Hoàng. Con trai Hoàng Thương năm nay cũng thi không tệ, tổng điểm năm trăm bốn mươi lăm điểm, có thể đậu một trường trọng điểm.
Ông Hoàng thân là em ruột thị trưởng, người đến chúc mừng đương nhiên cũng rất đông, tuy không quá mức đến mấy trăm người, nhưng trong sảnh cũng có chừng tám chín chục người.
Đương nhiên, những người đến chúc mừng này không giàu thì cũng quý, bọn họ tặng lì xì cho cậu Hoàng ít nhất cũng tám nghìn đến mười nghìn. Vẻ mặt Hoàng Thương đắc ý không thôi, dù sao nhà họ Hoàng ông ta có thể có có một đứa nhỏ có thành tích không tệ như vậy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Bởi vì lầu ba cần dùng rất nhiều nhân viên phục vụ khiến số lượng nhân viên phục vụ tại lầu hai không đủ. Một thuộc hạ của ông Hai Hoàng thấy nhân viên phục vụ chí có bấy nhiêu, không nhịn được trừng mắt hỏi: “Người đâu, gọi quản lý các cậu đến đây!”
Một nhân viên phục vụ vội tiến lên: “Xin lỗi, quản lý của chúng tôi đang tiếp đón khách quý ở lầu ba”.
Người này vừa nghe thì càng tức giận hơn: “Khách quý? Chẳng lẽ ông Hai chúng ta không phải khách quý sao? Mắt chó mấy người mù rồi à, có biết ông Hai chúng ta là ai không?”
Hoàng Thương cũng biết tình biết lý, ông ta cười hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu nói khách quý lầu ba kia là ai vậy?”
Nhân viên phục vụ bị mắng một trận, trong lòng khó chịu bèn nói: “Là người nhà của thủ khoa thành phố Giang Nam chúng ta đang đãi tiệc trên đó”.
Hoàng Thương vừa nghe là thủ khoa thành phố Giang Nam thì bất giác có chút khinh thường. Đừng nói là thủ khoa thành phố Giang Nam, cho dù là thủ khoa cả nước thì thế nào? Trong mắt ông ta chẳng qua cũng chỉ là một tên dân thường không quyền không thế, không đáng nhắc đến!
Ông ta lạnh lùng nói: “Đi gọi quản lý các cậu đi”.
Nhân viên phục vụ này vội nói: “Tôi đi ngay đây”.
Thế nhưng, lúc này quản lý đang bận việc bên trong, sao rảnh rỗi mà đi xuống chứ, chỉ bảo nhân viên phục vụ kia thay mình xin lỗi.
Nhân viên phục vụ cũng không biết nói chuyện, đi đến lầu hai nói: “Ông Hoàng, quản lý của chúng tôi nói đang rất bận, một lát nữa mới đến được”.
Hoàng Thương tức giận, ông ta đập xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đi xem thử, người nào có thể khiến cậu ta nể nang vậy chứ!”
Sau đó, Hoàng Thương dẫn theo một đám người, hùng hổ đi lên lầu ba. Đến lầu ba, họ liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều là những người bình thường mặc đồ bình dân, dù sao cũng là giáo viên ở trường, tài xế taxi cũng không phải người giàu sang gì. Hoàng Thương thấy vậy thì càng khó chịu, trong lòng nhủ thầm: Cũng chỉ là một đám người bình thường mà lại dám cướp mặt mũi ông Hai Hoàng ông ta, đũng là vô pháp vô thiên!
Hoàng Thương đi thẳng vào phòng VỊP lớn nhất, một tên thuộc hạ bên cạnh ông ta lớn tiếng hỏi: “Ai cho các người mở tiệc ở đây?”
Lời này vừa thốt ra, sảnh phòng náo nhiệt lập tức yên tĩnh. Lúc này Ngô Bình không có ở đây, cậu đang thay đồ ở phòng kế bên. Hàn Băng Nghiên biết cậu mang theo một bồ đồ quân trang về, một mực muốn cậu thay để mọi người nhìn xem. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành đi theo cô ấy ra phía sau thay quân trang.
Ngô Đại Hưng thấy đám người đến không hiền lành gì, trong lòng nghĩ hôm nay là ngày vui, không muốn gây chuyện không vui, bèn tươi cười tiến lên nói: “Các vị, có phải chúng tôi gây ảnh hưởng đến mọi người rồi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!