Ra đến cửa, cậu lại gọi mấy người Liễu Kim Long và Tạ Nhĩ Đôn, cùng nhau ra khỏi hang.
Sau khi rời khỏi hang, Ngô Bình bỗng đánh một chưởng, sơn động kia lập tức sụp xuống, biến thành một khu đất bằng, nếu người nào không biết, thì rất khó biết nơi này từng có một sơn động.
Tạ Nhĩ Đôn hỏi: “Cậu có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình ừ một tiếng, nói với Tạ Nhĩ Đôn: “Đồ vật bên trong rất nguy hiểm, chỉ cần là người đi vào trong đều bị nguyền rủa, cả đời cũng không thoát được. Người bỏ mạng bên trong đều là chém giết lẫn nhau mà chết”.
Tạ Nhĩ Đôn sợ hãi một hồi, nói: “Cũng may tôi không đi vào sâu!”
Ngô Bình: “Chuyện ở nơi này, tốt nhất anh cũng đừng nói với người khác, nếu không chắc chắn sẽ
gặp họa sát thân!”
Tạ Nhĩ Đôn vội nói: “Vâng vâng, tôi tuyệt đối không dám nói với người ngoài!”
Ngô Bình: “Anh ở gần đây?”
Tạ Nhĩ Đôn nói: “Đúng, chỗ tôi ở cách nơi này hơn trăm dặm, là một trấn nhỏ”.
Ngo Bình: “Anh để lại phương thức liên lạc, sau nay tôi đến đây có thể sẽ tìm anh giúp”.
Tạ Nhĩ Đôn vui mừng, nói: “Được, cậu có gì dặn dò tôi sẽ dốc sức làm”.
Ngô Bình lại nói với người đàn ông da đen: “Cậu
cũng quay về cùng tôi đi, có thời gian tôi sẽ dạy anh”.
Chàng trai nói: “Cám ơn cậu!
Sau đó Ngô Bình sử dụng độn thuật, quay về Trung Châu.
Buổi chiều, đoàn người quay về sơn trang Hoàng Long ở Trung Châu.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi chàng trai: “Cậu tên gì, trong nhà còn có ai không?”
Chàng trai nói: “Tôi là Mao Thiết, trong nhà còn có một em gái, bố mẹ là nông dân bản địa”.
Ngô Bình: “Ừ, cậu có thể đưa người nhà cậu đến sống ở Trung Châu”.
Mao Thiết gãi đầu, nói: “Cậu à, bọn họ đều đã quen sống ở nhà, sợ là sẽ không muốn đến đây”.
Ngô Bình: “Bọn họ thiếu tiền sao?”
Mao Thiết lắc đầu: “Không thiếu, tôi đi theo đại ca làm mấy mối, kiếm được rất nhiều tiền, nhà tôi ở quê xem như cũng là hộ giàu có”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi tìm phòng cho cậu, cậu nghỉ ngơi trước, làm quen hoàn cảnh, sau này cậu sẽ ở đây, bình thường cứ chạy việc, lái xe cho tôi. Không có việc gì thì tu luyện”.
“Vâng thưa cậu”. Mao Thiết vui mừng đồng ý.
Ngô Bình bảo Liễu Kim Long sắp xếp cho Mao Thiết, cậu quay về phòng rồi mới nói với Trương Huyền Bạch giấu dưới áo: “Anh Trương, anh ra đi”.
Cánh tay kia rơi xuống đất, nhảy lên bàn, sau đó lấy giấy bút bät đầu viết chữ lên đó.
“Cậu Ngô, có thể giúp tôi quay về nhà họ Trương không?”
Ngô Bình: “Có thể. Tôi đi tìm một vị tiền bối, bảo anh ấy đích thân đưa anh về nhà họ Trương anh”.
Trương Huyền Bạch: “Cám ơn cậu Ngôi! Đợi tiểu đệ này khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ đến cảm tại”
Ngô Bình: “Anh không cần phải cảm tạ tôi. Dù sao anh cũng đưa cho tôi không ít đồ tốt, anh cũng không nợ gì tôi”.
Trương Huyền Bạch: “Dù thế nào thì cậu Ngô cũng có ân cứu tôi. Đại ân đại đức, đời này không quên!”
Ngô Bình: “Anh cứ ở lại đây một đêm trước, sáng ngày mai tôi sẽ nhờ người đưa anh quay về nhà họ Trương”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!