'Trong căn nhà đá, Ngô Bình vừa luyện xong lò Kim Phong Ngọc Lộ Đan đầu tiên, có được bốn viên đan dược trung thượng phẩm.
Cậu thu gom số dược liệu còn lại, cầm theo hai viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan và ra khỏi căn nhà đá. Lão Tường đứng gác ở gần đó, thấy Ngô Bình xuất quan thì liền chạy đến, hỏi: “Cậu Ngô, đã thành công chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Khá may mãn, đây là hai viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan, là đan dược trung thượng phẩm”.
Lão Tường vui mừng, cảm ơn Ngô Bình rối rít: “Thật cảm ơn cậu quá”.
Ngô Bình: “Chúng tôi còn phải lên núi dạo một vòng, hôm khác lại ghé thăm”.
Lão Tường không giữ được họ, chỉ đành đích thân tiễn họ ra cổng.
Lâm Kiếm Phong ra khỏi tiệm thuốc thì không kiềm được, hỏi: “Cậu Ngô, Kim Phong Ngọc Lộ Đan đó có tác dụng gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Có câu nói thế này, Kim Phong Ngọc Lộ gặp nhau một lần lại hơn cả nhân gian gặp nhau vạn lần, cậu có biết câu nói đó có ý gì không?”
Lâm Kiếm Phong: “Lẽ nào còn có cách hiểu khác?”
Ngô Bình nói: “Kim Phong là dương, Ngọc Lộ là âm, vì vậy Kim Phong Ngọc Lộ đan là đan dược kết hợp cả âm và dương, vừa luyện thần vừa luyện hình. Uống đan dược này có thể nâng cao tư chất, tăng cường thể chất”.
Lâm Kiếm Phong nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được loại đan dược này?”
Ngô Bình nhìn sang Lâm Kiếm Phong, cười, hỏi: “Cậu Lâm có hứng thú sao?”
Lâm Kiếm Phong liền gật đầu: “Tư chất tôi bình thường, nếu như uống một viên Kim Phong Ngọc Lộ đan thì không chừng có thể tu luyện được”.
Ngô Bình nói: “Trong tay tôi vẫn còn hai viên, có thể để lại cho cậu Lâm một viên”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Tốt quá, cậu Ngô cứ ra giá”.
Diệp Ngưng Băng khá có kinh nghiệm, cô ta nhìn Ngô Bình rồi nói với Lâm Kiếm Phong: “Cậu Lâm có biết giá của đan dược bậc chín trung thượng phẩm không?”
Lâm Kiếm Phong gãi đầu: “Có phải đắt lắm không?”
Diệp Ngưng Băng: “Cùng là đan dược bậc chín, cùng là trung thượng phẩm nhưng giá cả của chúng lại rất khác biệt, loại đan dược bậc chín trung thượng phẩm rẻ nhất cũng không thấp hơn một triệu tiền tiên”.
Lâm Kiếm Phong ngơ ngác: “Một triệu tiền tiên đổi ra tiền Đại Hạ thì ít nhất cũng phải một ngàn tỷ”.
Lâm Kiếm Phong bất giác cười mếu, nói: “Một triệu tiền tiên là con số trên trời, e rằng tôi không mua nỗi”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi và cậu Lâm mới gặp như đã quen, anh cứ đưa bao nhiêu cũng được”.
Lâm Kiếm Phong là người thông minh, cậu ta biết mình không trả nổi ân tình lớn thế này nên cười, nói: “Sao tôi có thể trục lợi từ cậu Ngô được, mặc dù tôi không mua nỗi nhưng tôi có thể đổi đồ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!