Hoàng Thập Lực: “Đúng. Nhà họ Tô không có nhiều người, nhưng địa vị ở Song Tử Linh Giới không kém gì nhà họ Hoàng, chính là vì bọn họ nắm giữ kỹ thuật chế tạo Vô Cực Linh Kim".
Ngô Bình: “Vô Cực Linh Kim cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể làm được sao?”
Hoàng Thập Lực cười nói: “Chín mươi phần trăm nơi sản xuất Vô Cực Linh Kim là do nhà họ Hoàng chúng tôi nắm giữ”.
“Giá Vô Cực Linh Kiếm thế nào?”
“Một lượng Linh Kim có giá năm nghìn tiên tệ”.
Ngô Bình nhớ đến thanh kiếm lúc nãy, nặng năm mươi cân, chỉ riêng chỉ phí đã mất đến hơn chục triệu tiên tệ rồi!
Hoàng Thập Lực: “Ví dụ như trước kia có người dùng một triệu cân Vô Cực Linh Kiếm tạo thành một chiếc búa, chỉ riêng chỉ phí Vô Cực Linh Kim đã lên đến năm mươi nghìn tỷ tiên tệ rồi”.
Ngô Bình nghĩ, bước tiếp theo bản thân phải tu luyện Chân Phù Cảnh, đến lúc đó có thể tạo được pháp khí phù hợp với mình, mà Vô Cực Linh Kim chính là thứ mà cậu cần.
Chiếc kiệu ổn định di chuyển mười mất phút, dừng lại trong một căn nhà cổ kính. Xuống kiệu, phía trước đã được trải thảm, kéo dài đến sảnh lớn.
Trong sảnh lớn, có một mỹ nhân cổ điển đang ngồi ở đó, cô ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc buộc đơn giản phía sau. Cô ấy có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh mày liễu, làn da có chút tái nhợt, nhìn thấy Ngô Bình nhưng cũng không đứng dậy.
Ngô Bình tiến vào thì mới phát hiện cô ấy đang ngồi trên xe lăn, có lẽ chân không được tiện.
Hoàng Thập Lực vội giới thiệu, nói: “Cậu Ngộ, giới thiệu với cậu, đây là chị tôi, Hoàng Tử Khâm”.
Hoàng Tử Khâm khẽ gật đầu, nói: “Cậu Ngô, thân thể tôi không khỏe, không thể đứng dậy nói chuyện, xin thứ lỗi”.
Ngô Bình: “Cô khách sáo rồi, không cần đa lễ”.
Mọi người ngồi xuống, Hoàng Tử Khâm nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay được gặp là phúc đức cả ba đời chị em tôi”.
Ngô Bình: “Anh Hoàng nói muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, nên tôi đành đến làm phiền”.
Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu có thể đến, là đã để mắt đến chị em tôi rồi. Thập Lực, em lấy quà chúng ta đã chuẩn bị ra đi”.
Hoàng Thập Lực gật đầu, anh ta lấy ra một chiếc nhãn chứa đồ đặt lên bàn. Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu Ngô, trong này có ba mươi nghìn cân Vô Cực Linh Kim, xem như là quà gặp mặt của nhà họ Hoàng tôi dành cho cậu”.
Ngô Bình không lấy nhận, nói: “Không công không hưởng lộc, đồ này tôi không thể nhận”. Cậu biết rất rõ, bắt người tay ngắn, nói không chừng nhà họ Hoàng này còn có yêu cầu khác đối với cậu
Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu nói như vậy thì xa cách quá rồi. Sau này nhà họ Hoàng còn phải nhờ cậy vào cậu nhiều, mong cậu không cần khách sáo”.
Ngô Bình nhìn Hoàng Tử Khâm, bỗng lên tiếng hỏi: “Chân của cô Hoàng là bị thương từ nhỏ sao?”
Hoàng Tử Khâm không ngờ Ngô Bình lại hỏi như vậy, cô ấy gật đầu, nói: “Lúc ba tuổi tôi bị bệnh nặng một trận, sau này thì bị liệt. Hai cánh tay còn có chút sức lực, nhưng hai chân thì không thể chống đỡ được cơ thể, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, nói: “Như vậy đi. Vô Cực Linh Kim này tôi nhận, để báo đáp, tôi có thể chữa trị chân cho cô”.
Hoàng Tử Khâm ngây người, nhà họ Hoàng có tiền có quyền, đã mời không ít danh y cho cô ấy, kể cả Linh Giới lẫn Tiên Giới, nhưng không cách nào chữa trị tận gốc bệnh của cô ấy, nhiều nhất chỉ có thể làm giảm nhẹ mà thôi. Cô ấy không ngờ, Ngô Bình lại nói có thể chữa được bệnh của cô ấy!
“Cậu tinh thông y thuật sao?”, cô ấy hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!