Nghe thế Ngô Bình cũng cảm thấy bệnh tình của mẹ Lư Thái rất kỳ lạ bèn hỏi: “Trước khi mắc căn bệnh này, mẹ anh có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay trải qua chuyện gì kỳ lạ không?”
Lư Thái ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có. Mẹ tôi không ra khỏi nhà, đều ở trong nhà thôi, không gặp chuyện gì kỳ lạ cả”.
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến một căn nhà lớn có sân rộng, xe dừng trước một tòa nhà cao năm Tầng, tất cả cửa sổ trong nhà đều đóng kín, kéo rèm che. ánh sáng, nhìn có vẻ kỳ quái.
Mời Ngô Bình xuống xe, Lư Thái giải thích: “Anh Ngô, mắt mẹ tôi không thể nhìn vào ánh sáng nên bên trong khá tối, mong anh thông cảm”.
Ngô Bình: “Không sao, anh dẫn tôi đến gặp mẹ anh đi”.
Bước vào phòng khách, căn phòng rất tối, Lư Thái cầm một ngọn nến đã được đốt lên rồi mời Ngô Bình vào phòng ngủ ở phía tây tầng một, những người khác thì đợi bên ngoài.
Phòng ngủ lại càng tối tăm hơn, Ngô Bình vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và cả mùi thối rữa. Cậu khẽ cau mày, biết bệnh tình của mẹ Lư Thái đã vô cùng nặng, nếu không có những dược liệu quý giá này, bà ta sẽ không thể sống cho đến bây giờ.
Có một chiếc giường lớn được trải drap đen, một người phụ nữ cả người quấn băng gạc tẩm thuốc đang nằm trên giường, trên mặt bà ta cũng được dán một thứ gì đó giống mặt nạ, không thể nhìn thấy toàn bộ dung mạo.
Lư Thái bước đến khẽ nói: “Mẹ, đây là tiên nhân con mời đến khám bệnh cho mẹ”.
Người phụ nữ xoay người lại, trong lúc đó bà ấy phát ra tiếng hừ nặng nề như thể động tác đơn giản này cũng khiến bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngô Bình: “Đừng động đậy, bà nằm yên là được”.
Cậu bước đến một bên khác chiếc giường quan sát, ánh mắt người phụ nữ như bị một lớp sáp che mờ, trống rỗng.
Ngô Bình gỡ mặt nạ trên mặt bà ta xuống, cẩn thận quan sát một chốc, sau đó lại bắt mạch cho bà ta rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi”.
Quay lại phòng khách, Ngô Bình giải thích nguyên nhân bị bệnh: “Mẹ anh bị trúng một loại tà độc, chất độc này có thể gây chảy máu trong, loét da, rụng răng, mù lòa. Nếu không nhờ nhà anh có điều kiện tốt, dùng thuốc tốt nhất để duy trì mạng sống của bà ấy thì bà ấy đã chết trong đau đớn từ lâu rồi”.
Lư Thái hỏi: “Anh Ngô, vậy có thể chữa được bệnh cho mẹ tôi không?”
Ngô Bình: “Được chứ, nhưng dược liệu tôi dung vô cùng quý giá, e là không phải dược liệu anh có thể chỉ trả”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!