Sau khi đi qua một con đường lát đá thật dài, ở phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, trông không tương xứng với những tòa nhà bề thế ở bên ngoài thành.
Mộng San giải thích: “Nhân Vương đại biểu cho con dân, cho nên nhà mà Nhân Vương ở sẽ không quá lớn, cũng không quá xa hoa. Hơn nữa, cho dù là bất kỳ một người nào đi nữa, cũng có thể đến bái kiến nhân vương, đưa ra kiến nghị”.
Ngô Bình: “Ồ, nếu mỗi một người đều muốn đến, vậy chẳng phải Nhân Vương sẽ không thể lo liệu hết mọi việc hay sao?”
Mộng San cươi nhạo, nói: “Nhân Vương đã xây miếu thờ kim thân ở khắp nơi, tất cả mọi người đều vào miếu thờ để khẩn cầu”.
Ngô Bình gật đầu: “Thật là một biện pháp hay”.
Đi vào trước cửa nha, một người đàn ông cao lớn đang ở bên trong đọc công văn. Ngô Bình vừa đi đến, anh ta vội vàng đứng dậy chào đón, cười nói: “Ngô công tử, không thể tiếp đón từ xa, hy vọng cậu không trách tội”.
Nhân Vương này, trời sinh mặt mày khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, đồng thời cũng mang theo tư thái của vương tộc.
Nhân Vương cũng quan sát Ngô Bình, Ngô Bình có được Vương Tọa Kiếm Đạo, đồng thời lại có được Vương Giả Chỉ Khí, chẳng qua, hai loại khí tức vương giả có khác biệt rất lớn, Ngô Bình bén nhọn, như có thể phá trời xé đất. Còn khí tức của Nhân Vương lại tương đối thân thiện dễ gân hơn, đại diện cho vận mệnh của Nhân tộc.
“Kính chào Nhân Vương”. Ngô Bình ôm quyền.
Nhân Vương cười nói: “Ngô công tử, may mà cậu đã luyện hóa Thánh Môn, nếu không, vài vị trưởng bối của †a cũng không có khả năng sẽ trở về vào lúc này”.
Ngô Bình: “Có lẽ là thế”.
Nhân Vương Mộng Phi Hùng mời Ngô Bình ngồi xuống, cười nói: “Ngô công tử, không biết có được hay không, ta có thể gọi cậu là cậu Ngô?”
Ngô Bình vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi”.
Mộng Phi Hùng cười “ha ha”: “Tôi có thể cảm nhận được, cậu Ngô tuy không phải Nhân Vương, nhưng lại có. tư chất trở thành vương giả. Nếu ta không nhìn lầm thì, trên người của cậu có Vương Tọa Kiếm Đạo có phải không?”
Tim Ngô Bình nảy thịch một cái: “Ở Thánh Cổ Đại Lục cũng có Vương Tọa Kiếm Đạo sao?”
Mộng Phi Hùng gật đầu: “Ở Thánh Cổ Đại Lục và Tiên Giới tu sĩ, đều có thể cảm nhận được Vương Tọa Kiếm Đạo, kiếm đạo ở hai bên cũng không có khác biệt cho lắm".
“Nói như thế, Thánh Cổ Đại Lục cũng có không ít vương tộc?”
Mộng Phi Hùng: “Không sai. Thế nhưng ở Thánh Cổ Đại Lục vương tộc đều là Nhân Vương đạt được”.
Ngô Bình: “Thì ra là thế”.
“Cậu Ngô”. Mộng Phi Hùng nhìn cậu: “Thánh Môn là một món bảo vật, có được nó, là có thể nhẹ nhàng lui tới Tiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục. Người sở hữu Thánh Môn ở các đời đều sẽ làm một số việc kinh doanh, lợi nhuận cực cao”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!