Sau khi mua sắm suốt một ngày, Ngô Bình chọn ra mười vạn bùa chú, năm nghìn pháp bảo, tiền còn dư lại dùng để mua dược liệu, bởi vì cần dược liệu để luyện đan, lợi nhuận sẽ còn lớn hơn nữa.
Năm tỷ năm trăm triệu kho phiếu, đã xài hết bốn tỷ ba trăm triệu, còn một tỷ hai trăm triệu dùng cho tình huống khẩn cấp.
Sau khi mua đồ xong, Ngô Bình lập tức trở lại vương phủ Giang Nam. Nói như thế nào cậu cũng là Giang Nam Vương, cũng nên hỏi thăm một chút chuyện trong lãnh thổ của mình.
Thế nhưng, Dương Ngọc Thanh có Văn Uyên, Lạc Trọng Minh hiệp trợ, đã quản lý Giang Nam một cách rất có trật tự. Nhân viên cơ cấu ban đầu đã bỏ đi một nửa, người còn lại đều là những người tài giỏi, có lý tưởng và sức lực. Hơn nữa, trong những người này, có một bộ phận thông qua Huyên Thiên Mộng Cảnh tuyển ra, bọn họ đều chịu đựng khảo nghiệm và rèn luyện bên trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Dương Ngọc Thanh hoàn toàn hiểu rõ chuyện ăn của dân thì phải làm lợi cho dân, cho nên trước mắt đã hạ thuế của nhà xưởng, xí nghiệp, cửa hàng, thuế cá nhân cũng hạ thấp xuống. Hơn nữa, còn trợ cấp rất cao cho. người có thu nhập.
'Tập trung tăng thu nhập cho bác sĩ, giáo viên và người lao động trong ngành dịch vụ, đồng thời cũng trợ cấp cho nông dân.
Ví dụ như một bà mẹ có con, từ khi vào bệnh viện sinh con, mỗi ngày đều có thể có lương gấp năm lần, mỗi tuần lãnh một lần cho đến khi con được một tuổi.
Hay như một người khi đã hơn sáu mươi tuổi, không có lương hưu, mỗi tháng đề có thể nhận được mười nghìn, hơn nữa chỉ phí khám bệnh được bảo hiểm chỉ trả chín mươi phần trăm.
Thuế cá nhân tối đa cũng chỉ có mười phần trăm, hơn nữa người có thu nhập trên một trăm vạn mới có thể đạt được tiêu chuẩn này. Thuế xí nghiệp giảm xuống một số, hơn nữa nếu có thể tiếp nhận được đủ lao động xã hội thì còn có thể giảm thuế. Chuyện này dẫn đến, rất nhiều doanh nghiệp không chỉ không cần nộp thuế mà còn có thể đi lãnh tiền.
Qua một tháng ngắn ngủi, Giang Nam đã trở thành khu vực có bình quân đầu người cao nhất, lương bình quân một tháng đạt hai mươi lăm nghìn tệ, thu nhập bình quân đầu người cũng đạt mười tám nghìn tệ.
Nhỏ được đi học, hỗ trợ đầy đủ cho người già, lại có nhiều việc làm, chỉ số hạnh phúc của cư dân tăng lên. Mà chuyện này dẫn đến người dân ở Đại Hạ và nước Tống, đều muốn sang Giang Nam sinh sống.
Đối với chuyện này, Dương Ngọc Thanh đã chấp. nhận tất cả, tới bao nhiêu thì tới, hơn nữa còn cho phép đối phương giữ lại quốc tịch Đại Hạ hoặc nước Tống.
Vì thế, trong một khoảng thời gian nhắn, dân cư Giang Nam đã tăng đến hơn ba mươi triệu người, trước mắt, số dân hiện tại là một trăm năm mươi triệu người.
Đồng thời, từ thiện Giang Nam cũng phát huy tác dụng thật lớn, tiếp tục đầu tư vào các tổ chức từ thiện khác nhau, trợ giúp cho các nhóm người có hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ, mỗi ngày hội từ thiện đều đầu tư hơn hai tỷ.
Ngô Bình vừa trở lại vương tọa Giang Nam, đã thấy bia công đức của mình không ngừng rung chuyển. Cậu nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Chỉ thấy số trên bia công đức biến hóa không ngừng, từ hơn tám trăm triệu, thăng đến một nghìn sáu trăm triệu! Hơn nữa, công đức của cậu còn không ngừng gia tăng nhanh chóng.
Chuyện thú vị là, khi người dân có cuộc sống giàu có, thì bắt đầu theo đuổi đời sống tinh thần, nâng cao chất lượng cuộc sống. Cho nên, văn nghệ Giang Nam, nghiên cứu khoa học, văn học vân vân, bắt đầu phát triển bùng nổ.
Đương nhiên, Dương Ngọc Thanh dám xài nhiều tiền như thế, là vì anh ta nắm chắc. Ngô Bình từng nói với hắn, mặc kệ là xài bao nhiêu tiền, đều có thể đến chỗ của cậu để lấy, hơn nữa mỗi năm còn cho anh ta mười nghìn tỷ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!