Đương nhiên, Mộng Phi Hùng cũng kiếm được rất nhiều tiền. Một trăm tám mươi tỷ thánh thù đồ vật, ít nhất cũng có thể kiếm được năm trăm tỷ thánh thù!
Trở về Thần Đan Các, cậu lại tiếp tục luyện đan. Ngày hôm đó, trên kệ có rất nhiều đan dược mới, ngoại trừ đan mà Ngô Bình luyện chế, còn có một ít đan dược mà cậu đã mua từ trong Tiên Khố. Hiệu quả của số đan dược này, cho dù có là ở Tiên Giới hay ở Thánh Cổ Đại Lục đều không có khác biệt quá lớn.
Đan dược mua từ Tiên Khố, được đặt ở bên này, nếu cuối cùng dùng Bí Tinh làm tiêu chuẩn giá cả để cân nhắc, thì Ngô Bình có thể kiếm ít nhất gấp mười lần lợi nhuận. Nói cách khác, đan dược một trăm đại đạo tệ, qua tay của cậu là có thể bán ra một ngàn một trăm đại đạo tệ!
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, kinh doanh như thế sẽ có lợi nhuận kếch xù, mà một khi có lợi nhuận kếch xù như thế thì dễ dàng khiến người khác để ý đến.
Vào buổi chiều, một người đàn ông mặc áo da thú màu trắng xuất hiện, hắn ta chọn một số đan dược để mua, gần như mỗi loại đều chọn ra hai viên. Mua đan dược xong, Ngô Bình đi ra xem xét, hắn ta lập tức đi lên hỏi: “Ông chủ, hình như đan dược của cậu có hơi khác biệt so với bên ngoài”.
Ngô Bình đánh giá đối phương, liếc nhìn một cái, cười nói: “Không giống nhau. Khi luyện chế đan dược thì sẽ thường xuyên xuất hiện một số ít đan dược mới, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm”.
Người đàn ông áo da thú nói: “Phải thế không, vì sao ta lại cảm giác rất giống với đan dược của Tiên Giới?”
Ngô Bình chấn động trong lòng, hỏi lại: “Ngài đã từng thấy đan dược tiên giới rồi sao?”
Người đàn ông mặc áo da thú cười “ha ha”: “Có thấy qua vài lần. Giống như viên đan này”.
Hắn ta chỉ vào một loại đan dược được đặt trong ngăn tủ, nói: “Hình như là Đại Luyện Hình Đan, ta nói không sai đúng không?”
Nghe hắn ta nói như thế, Ngô Bình lập tức biết không thể giấu được, không hề phủ nhận, nói: “Đúng vậy”.
Người đàn ông cười “ha ha”: “Nếu nói như vậy, ông chủ đây chắc hẳn là đến từ Tiên Giới?”
Ngô Bình biết người này đang thử chính mình, cậu nhìn thẳng vào đối phương, hỏi: “Đúng là như thế thì sao, nếu không phải thì thế nào?”
Đối phương cười ha ha: “Chỉ là tôi tùy tiện hỏi thôi”.
Chờ đến khi người đàn ông đi rồi, Ngô Bình âm thầm phân thân ra một cái bóng đi theo đuôi hắn ta.
Người đàn ông ra khỏi thành Mộng Hoa, lại bay đi một khoảng, sau đó đáp xuống ở bên trong một sơn cốc. Trong sơn cốc, một ông lão khoác áo khoác ma bào màu đen đang ngồi xếp bằng ở trên một viên đá lớn, dáng vẻ tiêu tụy, mặt đầy nếp nhăn. Người đàn ông lập tức tiến lên quỳ lạy, cung kính nói: “Hắc Sơn trưởng lão, người tên Ngô Bình kia chắc chắn đến từ Tiên Giới”.
Ông già mở mắt ra: “Nếu đến từ Tiên Giới, người này nhất định đang nắm giữ cách ra vào Thánh Cổ Đại Lục”.
Người đàn ông: “Ý Hắc Sơn trưởng lão muốn nói, trên người hắn ta có Thánh Môn?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Có khả năng này. Thánh Môn là báu vật vô giá, nếu có thể có được nó, tộc của chúng ta nhất định có thể quật khởi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!