Một vị trưởng lão nói: “Nghe nói Thượng Phủ có một danh ngạch tiến vào Hỗn Độn Giới. Tam đại Hỗn Độn Giới, có rất nhiều khu vực chưa được khai phá, nếu cậu đi đến nơi đó, sẽ có thể dùng thực lực của chính mình mà sáng lập ra một khu vực”.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đi vào Hỗn Độn Giới sao? Thế Hỗn Độn Giới có thiên tài địa bảo hay không?”
“Đương nhiên là có. Mỗi vật ở Hỗn Độn Giới đều phi phàm. Ở Tiên Giới, linh dược từ cấp mười lăm đổ lên vô cùng thưa thớt, nhưng ở Hỗn Độn Giới, loại linh dược thế này có số lượng không ít”. Một vị trưởng lão nói.
“Thượng Phủ cho cậu cái danh ngạch này, hiển nhiên là muốn mượn sức của cậu. Thế nhưng, cậu phải nhớ kỹ, mình là là viện chủ của Hạ Phủ Đại Đạo Viện, cần phải giữ một khoảng cách thích hợp với Thượng Phủ. Nhóm người này, không có lợi thì không dậy sớm, bọn học thấy được giá trị của cậu, nên lúc này mới nghĩ cách để mượn sức”.
“Thật ra, danh ngạch tiến vào Hỗn Độn Giới này, ở Hạ Phủ của chúng ta cũng có. Chỉ là còn cần phải chờ một khoảng thời gian. Nếu Thượng Phủ đã cho cậu danh ngạch, vậy thì đừng khách khí, cứ vào trước rồi nói”.
Ngô Bình dường như không có hiểu biết gì về Hỗn Độn Giới, anh hỏi: “Thế Hỗn Độn Giới rốt cuộc là nơi như thế nào?”
Lúc này, một vị trưởng lão duỗi tay, chạm vào trên trán Ngô Bình một chút, lập tức có một lượng lớn tin tức tiến vào trong trí não của anh, tất cả đều có liên quan đến Hỗn Độn Giới.
Hỗn Độn Giới là không gian được hình thành vào. thời sơ khai, được hình thành từ năng lượng tinh hoa nhất, có ba nơi. Những cường giả Hỗn Độn Cảnh đó, đều là sau khi tiến vào Hỗn Độn Giới, thì mới lĩnh ngộ Hỗn Độn Đại Đạo.
Bên trong Hỗn Độn Giới, có sinh linh Hỗn Độn sinh sống. Bây giờ ở Hỗn Độn Giới, hết chín mươi chín phần trăm là khu vực chưa được khai phá. Những cường giả Hỗn Độn Cảnh kia đi vào Hỗn Độn Giới, cũng chỉ sáng lập ra được một bộ phận rất nhỏ.
Hỗn Độn Giới có cha nơi, nhưng trước mắt chỉ có hai Hỗn Độn Giới là tìm được nơi đi vào, còn một Hỗn Độn Giới khác có lối vào vô cùng bí ẩn, trước mắt vẫn chưa Tìm được cách để đi vào.
Lần này Ngô Bình đi vào Hỗn Độn Giới, trạm đầu tiên chính là đi đến trước khu vực mà Nguyên Thủy Đại Đạo chiếm cứ, nơi đó có hàng tỷ tu sĩ cư trú, đa số đều có tu vi từ Thần Thông Cảnh đổ lên, tu sĩ Đạo Cảnh tuy không thể nói là nhiều như lông trâu, nhưng chắc chắn cũng không ít người.
Sau đó, Ngô Bình muốn một danh ngạch ở Thiên 'Tuần Nha Môn, mấy vị trưởng lão lại nói vài câu, thì anh lập tức đứng dậy cáo lui. Các vị trưởng lão nói với anh, phải hơn một tháng nữa anh mới có thể đi vào Hỗn Độn Giới.
Sau khi về đến nhà, Ngô Bình nghĩ đến một bảo tàng, nơi đó chính là chỗ đi vào Hỗn Độn Giới, chẳng lẽ đó là vị trí thứ ba để đi vào Hỗn Độn Giới mà chưa ai tìm được?
Nghĩ đến đây, anh quyết định lại đi một chuyến nữa! Nhân tiện, cũng đi thăm Tả Thiên Thu một chút.
Thái Nhất Môn cũng không có biến hóa gì, cuối cùng tu vi của Tả Thiên Thu cũng đã bước vào Đạo Cảnh, trở thành cao thủ hiếm có trong giới Ngũ Hành.
Ở Thái Nhất Môn một lúc, Ngô Bình đến vị trí của bảo tàng, mở cửa, lại đi vào khu vực kia một lần nữa. Sau khi qua cửa, có một căn nhà nhỏ, Lúc này, ở nơi đây. đang là ban ngày, có thể nhìn được núi cao ở nơi xa. Trong không khí tràn ngập khí tức Hỗn Độn, khi Ngô Bình ở trong đó, Cấm Thần hình như vô cùng thoải mái, tham lam hấp thu linh khí Hỗn Độn!
“A, hình như Cấm Ky vô cùng thích thú với linh khí Hỗn Độn!”. Vì thế, anh lập tức ngồi xếp bằng xuống, dùng toàn lực hấp thu.
Sau khi ngồi xuống, đã ngồi cả nửa ngày. Bỗng nhiên, anh cảm giác có một cái gì đó ở cách chỗ này không xa đang đi đến gần, anh mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một con báo màu than chì, đang yên lặng đi đến gần anh. Hiển nhiên, con báo màu than chì này đã coi anh trở thành con mồi của nó.
Sau khi thấy Ngô Bình nhìn sang, con báo màu than chì bỗng nhiên tăng tộc, muốn ném Ngô Bình xuống đất. Một con báo mà thôi, Ngô Bình cũng chả để ở trong lòng, chờ sau khi nó lao đến đây, thì đấm một quyền vài ngực của nó.
“Bộp!"
Một tiếng trầm vang, con báo đã bị đánh bay đi mấy chục mét, lại đáp xuống trên mặt đất một cách vững vàng.
Ngô Bình kinh ngạc, một quyền kia của anh tuy rằng không dùng hết toàn lực, nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được, thế mà lại không hề hấn gì với con báo này! Xem ra sinh linh ở Hỗn Độn Giới đều vô cùng mạnh mết!
Con báo ăn một quyền, sau khi bị đau, thì không dám công kích Ngô Bình nữa, nó nhìn anh một cái, quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng, nó chạy được một đoạn đường, bỗng nhiên ngã trên mặt đất, chết!
Hóa ra, sức mạnh của một quyền của Ngô Bình, bây. giờ mới phát huy được uy lực, con báo cường tráng này dựa vào thể chất mạnh mẽ để kiên trì, nhưng cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.
Anh đang muốn đi sang xem xét, thì có mấy con sói vọt ra, kéo xác chết của con báo đi ngay lập tức. Dường như chúng nó cũng biết sự lợi hại của Ngô Bình, nên không dám trêu chọc anh.
Ngô Bình lấy ra Đại Thiên Dược Điển, bắt đầu tìm xem ở gần đó có linh dược hay không. Dựa theo những lời mà nhóm trưởng lão ở núi Nguyên Thủy đã nói, ở Hỗn Độn Giới có một lượng lớn linh dược cấp mười lăm đổ lên, anh muốn đi xác nhận một chút.
Rất nhanh, Đại Thiên Dược Điển đã lóe sáng dữ dội, loại phản ứng kịch liệt này khiến cho Ngô Bình giật mình, anh vội vàng chạy theo phương hướng mà Đại Thiên Dược Điển đã chỉ dẫn.
Đi được khoảng hơn một trăm, anh đó ngửi thấy một mùi thuốc kỳ dị, vì thế anh đi chậm lại, tiếp tục đi đến gần.
Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, ngọn núi này cao hai ba trăm mét, có một con rắn đen khổng lồ quấn quanh ngọn núi, bao bọc lấy cả ngọn núi nhỏ ở bên trong.
“Quả nhiên là có hung thú bảo vệ dược liệu!”. Ánh mắt Ngô Bình lóe lên, lập tức thi triển thủ đoạn, thân hình biến mất trong nháy mắt, tiếp tục đến gần.
Anh nhanh chóng đến dược trên núi, rắn đen không nhìn thấy anh nên không hề phản ứng.
Trên núi, anh nhìn thấy một góc cây nhỏ màu vàng kim, trên cây có bảy trái, tản ra một mùi hương kỳ dị.
Anh chưa từng đến Hỗn Độn Giới, bởi vật cũng không biết được loại dược liệu này, nhưng theo kinh nghiệm của anh mà phán đoạn, thì cái cây này có lẽ là linh dược cấp hai mươi!
Quả của cây vàng kim, vẫn còn chưa chín, nhưng nhìn qua thì cũng nhanh thôi. Vì thế, anh tiếp tục che giấu đi hơi thở của mình, đợi cho quả chín.
Trong lúc anh đang chờ đợi, có một con diều hâu đột nhiên sà xuống, con diều hâu này vô cùng to lớn, bóng của nó che được cả tiểu sơn. Con rắn đen giận dữ, lập tức ngẩng đầu lên, mạnh mẽ táp con diều hâu. Một ưng một rắn, lập tức lao vào đánh nhau, không ai nhường ai.
Sau khi đánh nhau mấy chục hiệp, con diều hâu đã thấm mệt, kêu lên vài tiếng rồi bay lên không trung. Rắn đen nhìn thoáng qua, tiếp tục bảo vệ.
Đến khi trời tối, ánh trăng lên cao, ánh trăng sáng dịu dàng rơi xuống trên cây nhỏ, quả của cây vàng sáng lên lấp lánh. Ngô Bình phát hiện ra, từ trong quả của cây. vàng bắt đầu chảy ra chất lỏng vàng kim, hiển nhiên là quả đã chín!
Anh lập tức hái quả xuống, bảo vào trong túi, đồng thời cũng thu cây vào trong Đại Thiên Dược Điển, sau đó chạy khỏi hiện trường.
Sau khi anh hái trái của cây vàng không lâu, rắn đen cũng đã ngửi thấy mùi hương, biết là quả đã chín, nên muốn hái thử quả, Thế nhưng, bây giờ cả cây vàng kim đều không thấy đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!