Dược lão: “Để ta nói chuyện gì xảy ra cho con biết đã, sao lại thay đổi bề ngoài thế?”
Ngô Bình cười nói: “Con bị phong ấn trí nhớ, dùng thân phận khác tu tiên, hiện tại khôi phục vẻ ngoài ngày xưal”
Dược lão thở dài: “Không phải bảo hai đứa ra ngoài trốn một khoảng thời gian à? Sao lại về sớm thế?”
Thần Nguyệt có linh cảm không tốt: “Bác Dược, chẳng lẽ Khương Đông Hải còn chưa rời đi?”
Dược lão cười khổ: “Sau khi Khương Đông Hải đến đây vào lần trước thì đã ở lại, có vẻ đã quyết định chờ hai đứa về!”
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện này có trốn tránh cũng không kết thúc được, anh ta muốn gặp thì gặp thôi!”
Dược lão: “Dù sao nhà họ Khương cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng, căn cơ thâm sâu. Đồ đệ, nếu có thể không trở mặt thì không nên làm thế!”
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trong trẻo: “Nghe nói vợ chưa cưới của ta, Thần Nguyệt ở đây, có tiện ra gặp mặt không?”
Nghe thấy giọng nói này, Thần Nguyệt biến sắc, Ngô Bình nhíu mày, anh đẩy cửa, thấy một người đàn ông mặc áo bào tím đầu đội kim quan đứng ngoài cửa, đằng sau có 4 nữ 2 nam, 6 người hầu tất cả.
“Anh là Khương Đông Hải? Cẩn thận lời ăn tiếng nói, Thần Nguyệt đã là người của ta, không phải vợ chưa cưới của anh!”, Ngô Bình không hề khách sáo.
Người tới là Khương Đông Hải, liếc mắt đánh giá Ngô Bình, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Người của anh? Anh là thứ gì, dám tranh giành phụ nữ với hậu duệ Thánh Hoàng!”
Khương Đông Hải đúng là con cháu Thánh Hoàng, hơn nữa tư chất cũng tốt, được bồi dưỡng tâng bốc từ nhỏ tới lớn nên dưỡng thành tính cách chẳng coi ai ra gì. 'Tuy Ngô Bình chỉ là một học viên, nhưng là đệ tử của Dược lão, hắn vẫn chẳng coi ra gì. Theo hắn, huyết mạch Thánh Hoàng cao quý hơn tất cả.
Ngô Bình nhíu mày: “Con cháu Thánh Hoàng? Thánh Hoàng có con cháu như anh đúng là gia môn bất hạnh!”
“To gan!”
Gã đàn ông đầu trọc đằng sau Khương Đông Hải quát lớn, tiến tới gần Ngô Bình. Người này là đời sau của Thánh Hoàng, có truyền thừa mạnh mẽ, thế hệ của gã trở thành vệ sĩ và người hầu của Khương Đông Hải.
Ngô Bình thấy đối phương đi tới, muốn giơ tay đánh vào miệng mình thì lật tay tát ngược một cái. Khi anh ra †ay, người nọ chỉ thấy hoa mắt, ý thức có chút mơ hồ. Sau đó gã thấy mặt mình tê dại, cả người bị đánh bay, vừa hộc máu vừa rơi xuống đất, ngã dưới chân Khương Đông Hải.
Ngô Bình thản nhiên: “Chủ nhân tầm thường nuôi chó cũng không có sức chiến đấu gì!”
Hành động này không chỉ là đánh mặt người hầu, đó cũng là đang vả mặt Khương Đông Hải. Mặt hắn âm trầm, nhìn Dược lão nói: “Dược lão, đệ tử của ông, ông cứ để thế à?”
Dược lão ho một tiếng, cười ha ha: “Khương thế tử, †a còn một lò đan chưa luyện xong, hiện tại phải hoàn thành”, nói xong quay đầu bước đi, biến mất tăm.
Dược lão nhìn ra được là thực lực Ngô Bình đã tăng mạnh, mấy người Khương Đông Hải hoàn toàn không thể chiếm được thế thượng phong, vậy nên ông rời đi để họ tự giải quyết.
Thấy Dược lão bỏ trốn, sắc mặt Khương Đông Hải càng thêm khó coi, gần từng chữ: “Nhóc con, dám đối đầu với bản thế tử, ta phải muốn anh chết không toàn thây”.
Ngô Bình lạnh lùng: “Muốn ta chết thì có nhiêu người lắm, anh còn chưa tới lượt đâu!”
“Càn rỡ”. Cô gái sau lưng Khương Đông Hải nũng nịu.
Khương Đông Hải là con cháu Thánh Hoàng nhưng trước giờ hắn chỉ lo sống phóng túng, tu vi tầm thường, thấy thuộc hạ bị đánh bay thì biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, lúc này mới túm cô gái muốn dạy dỗ Ngô Bình lại: “Tạm thời để hắn đắc ý đi, lát nữa cho biết tay!"
Nói xong, Khương Đồng Hải liền dẫn đám người hầu xoay ngườ đi, trước đó còn hung hăng trừng Ngô Bình một cái.
Thấy họ đã đi, Thần Nguyệt tỏ vẻ sầu lo: “Khương Đông Hải này bản lĩnh có hạn nhưng gia tộc đứng sau quá to lớn. Hiện tại thiên hạ không có Thánh Hoàng nên huyết mạch Thánh Hoàng mới trở nên quý giá, người trong thiên hạ đều đang hi vọng người mang huyết mạch Thánh Hoàng sẽ sinh ra một vị Thánh Hoàng mới”.
Ngô Bình cười lạnh: “Sinh ra Thánh Hoàng mới? Người như Khương Đông Hải, muốn làm Nhân Vương đã khó rồi”.
“Tuy nói thế nhưng nhà họ Khương là hoàng tộc, sức ảnh hưởng không phải đùa. Khương Đông Hải muốn đối phó anh thì anh sẽ gặp khớ”, Thần Nguyệt nói, thật ra cô cũng không nói quá.
Ngô Bình không để ý: “Cùng lắm rời khỏi đại lục này, cô theo tôi về Tiên giới đi. Không phải cô đã nói rồi à? Tiên giới là nơi tốt cho người tu hành”.
Thần Nguyệt gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế!”
Ngô Bình đã khôi phục trí nhớ, trong tay cầm Đại 'Thiên Dược Điển nên số lượng đan dược anh có thể luyện đã không ít. Anh quyết định nghiên cứu với Dược. lão, tái hiện những phương thuốc dân gian trong đây. Nói là tái hiện là vì những phương thuốc này đã hơn vạn năm mà chưa ai thành công luyện chế. Từng có vô số thầy luyện đan thử nhưng thất bại hết.
Dược lão không quá lo lắng về Khương Đông Hải, thân là một ông lớn của học viện Kim Long, bảo vệ đệ tử không phải khó.
Rất nhanh, hai thầy trò đắm chìm trong việc luyện đan. Họ phải tái hiện một loại đan tên là Tụ Hiền đan. Tụ Hiền đan này có thể tăng thực lực tu sĩ Cửu Biến, giúp thành công đột phá Hiền Giả. Phương thuốc của đan dược này luôn tồn tại từ thời Thánh Hoàng, từng có người luyện ra. nhưng chẳng biết tại sao, khi Thánh Hoàng ngã xuống, sau mấy nghìn năm vẫn không có ai luyện chế ra nữa.
Ngô Bình và Dược lão cho rằng nguyên nhân là do. vào thời Thánh Hoàng, hoàn cảnh sống của Thánh Cổ đại lục tốt nên mới có thể luyện thành công.
“Sư phụ, nếu chúng ta dùng pháp khí của Thánh Hoàng tái tạo lại môi trường khi đó, có phải sẽ thành công luyện ra Tụ Hiền đan không?”, Ngô Bình đưa ra một giả thiết.
Dược lão liếc trò cưng của mình: “Vớ vẩn, ta có pháp khí Thánh Hoàng thì còn chờ tới hôm nay àI”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!