Lý Thái Nhất đứng trên võ đài, toả ra phong phạm tông sư. Kẻ đối diện hừ lạnh một tiếng: “Lý Thái Nhất, ta biết cha ngươi là Ngô Bình, đệ tử Dược lão nhưng thế đã sao? Hôm nay ta muốn đánh chết ngươi trước mặt mọi người!"
Lý Thái Nhất không hề sợ hãi: “Chu Bàng, là bắt nạt phụ nữ, muốn ngủ con người ta, ta chỉ ngăn cản ngươi làm việc ác mà ngươi lại muốn đánh chết ta! Hừ, cha ta đã nói, với kẻ không chịu nói lý lẽ thì dùng nắm đấm để nói!"
Người tên Chu Bàng phóng thích ra sức mạnh cấm ky, hoá ra hắn có pháp khí cấm ky. Pháp khí này bay lên không, hoá thành một con mắt, nhìn chằm chằm Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất không hề lo lắng, lấy ra một tấm bùa do. Ngô Bình luyện chế cho mình, cũng là bùa cấm ky. Bùa bay lên không trung, tạo thành ánh sáng, con mắt nổ tung rồi biến thành tia sáng rơi lại vào người Chu Bàng.
Chu Bàng hét thảm một tiếng, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu đen, bên trong cũng phát ra tiếng hét thê lương. Hoá ra ngọn lửa này đang thiêu đốt sinh mệnh của đối phương, cháy càng lâu thì đối phương càng yếu mà quá trình vô cùng đau đớn.
“To gan!” Trong đám đông, một người đàn ông trung niên phóng lên trời, giơ tay chưởng vào Lý Thái Nhất. Nhìn hơi thở của người này thì tuyệt đối là cao thủ Nhân Vương, sức mạnh dồn hết và Lý Thái Nhất, định đánh chết ngay tại chỗ.
Bốp!
Bất chợt, một bóng người lao lên võ đài, là Ngô Bình, anh tung chưởng đánh bay người kia, đối phương rên lên một tiếng bay xa, rơi xuống đất rồi phun ra búng máu. Xem ra một chưởng kia của Ngô Bình đã đánh gã trọng thương.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Trẻ con đánh nhau, người lớn ra tay có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Ngô Bình, trong mắt tràn ngập sự kiêng dè, trầm giọng hỏi: “Ngươi là phụ huynh của Lý Thái Nhất?”
Ngô Bình cười nói: “Ta là cha của hắn, Lý Huyền Bình!”
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “Con ngươi làm bị thương con ta, trong tình thế cấp bách ta mới ra tay!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua Chu Bàng đang la hét, vung tay, ngọn lửa biến mất: “Sau này nhớ dạy dỗ con cho đàng hoàng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, không nói gì, mà dẫn Chu Bàng rời đi.
Lý Thái Nhất cũng nhảy xuống: “Cha, vậy thì hời cho hắn quát! Nhiều cô gái bị hắn ức hiếp lắm, tên Chu Bàng này có tiếng xấu lan xa!”
Ngô Bình bất ngờ: “Hắn làm nhiều như vậy mà không ai quan tâm sao?”
Lý Thái Nhất: “Gia tộc của hắn lớn mạnh, người khác nào dám quan tâm. Con chỉ nói một câu, hắn đã muốn đánh chết con, đừng nói gì người khác!”
Bất kỳ nơi nào cũng có cường quyền, không hề có công bằng, Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh cũng không có nhiều hơi sức để bênh vực kẻ yếu như thế. Việc này liên quan tới Lý Thái Nhất nên anh phải làm cho. rõ.
Anh gọi mấy người còn lại tới trước mặt: “Mấy ngày nay cha bế quan, đừng gây chuyện!”
“Thái Nhất, con cẩn thận một chút. Việc này con làm dứt khoát, đắc tội đối phương, nhà họ Chu sẽ không từ bỏ ý đồi”
Lý Thái Nhất: “Anh Huy, nhà này có gì đặc biệt không?”
Người này thấp giọng nói: “Thái Nhất, nhà họ Chu lũng đoạn buôn bán dược liệu. Hơn nữa còn có quan hệ với một người cháu của Chúa tể, tôi lo cháu của Chúa tể sẽ ra mặt cho họi”
Nghe nói nhà họ Chu lũng đoạn việc buôn bán dược liệu, Ngô Bình đột nhiên thấy chuyện này không đơn giản, hắn để mấy người Lý Thái Nhất về trước, sau đó dạo một vòng mấy nơi bán thuốc tại Kim Đô.
Sau đó anh phát hiện một sự kiện, dược liệu ở Kim Đô đều do người nhà họ Chu kinh doanh, điều này khiến giá dược liệu bên này mắc hơn nơi khác.
Không chỉ vậy, nhà họ Chu cũng bắt tay vào thị trường đan dược, đi qua hai cửa hàng, chỉ thấy đan dược có phẩm chất bình thường, thiếu đan dược tốt. Mặt khác, nhà họ Chu khá có sức ảnh hưởng trong thị trường đan dược, nhưng lại không thể lũng đoạn.
Rất nhanh, Ngô Bình phát hiện một cửa hàng tên Thần Đan Các, anh có hơi bất ngờ, chẳng lẽ mình mở từ thành Mộng Hoa đã tới nơi này rồi? Vì vậy anh đi vào, phát hiện nhân viên không nhận ra mình nhưng đan dược bên trong đúng là do anh chọn ra từ tiên khố. Bảng hiệu bên này cũng ghi anh là đệ tử của Dược lão học viện Kim Long, là một thầy luyện đan rất giống.
Ngô Bình hỏi chưởng quầy: “Ông chủ của các vị đâu?”
Chưởng quầy là một người trung niên, cười nói: “Ông chủ không ở đây, quý khách muốn mua gì?”
Ngô Bình hỏi: “Người phụ trách cửa hàng này là ai?”
Chưởng quầy cười nói: “Quý khách có chuyện gì, xin cứ nói với ta!”
Ngô Bình không muốn nhiều lời, liên lạc với Triệu Vân Cơ.
“Vân Cơ, bây giờ cô đang ở đây?”, Ngô Bình hỏi.
Triệu Vân Cơ cười nói: “Anh đoán xeml”
Ngô Bình: “Cô đang ở Kim Đô à?”
Triệu Vân Cơ cười: “Đúng thế, tôi đến mấy tháng rồi. Trước đó còn tới học viện tìm anh mà anh không ở, tôi đang ở trong một cửa hàng Thần Đan Các!”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Thần Đan Các Kim Đôi”
“Thật sao? Anh đến khi nào? Chờ tôi một lát, tôi tới ngay!"
Triệu Vân Cơ tốn 15 phút là đã đến nơi, trong tay cầm vài xấp giấy tờ, hình như mới bàn chuyện làm ăn với người khác.
“Vân Cơ, Thần Đan Các ở đây làm ăn được không?”
Triệu Vân Cơ: “Rất tốt, nơi này là Kim Đô, là nơi tập trung của người giàu, so với nơi nhỏ như thành Mộng Hoa thì phồn hoa hơn gấp nghìn lần. Hàng tồn anh để lại trước đó sắp bán sạch rồi, chuẩn bị tìm anh bổ sung!”
Ngô Bình: “Trong khoảng thời gian này có ai tìm cô không?”
Triệu Vân Cơ gật đầu: “Quản gia nhà họ Chu tìm tôi, muốn hợp tác nhưng tôi không liên lạc với anh được nên bảo để bàn saul”
Ngô Bình: “Nhà họ Chu đã biết quan hệ giữa tôi và Thần Đan Các!”
Triệu Vân Cơ: “Đương nhiên là biết, anh là chiêu pr của Thần Đan Các mà”
Ngô Bình gật đầu, trước đó anh trở lại tiên giới, anh mua sắm vài loại đan, vừa lúc giao cho Triệu Vân Cơ.
Sau đó anh kể chuyện xảy ra hôm nay: “Tôi hoài nghỉ Chu Bàng kia cố tình ra tay quá đáng, sau đó dùng nó để uy hiếp tôi. Chỉ là họ không ngờ chúng ta có thực lực vượt xa họ, thành ra họ chịu thiệt!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!