Thuần Vu Cự Tử: “Trước đây Kim Đô chỉ là một thành trì nhỏ, sau này mới dần phát triển thành Kim Đô hiện tại, mà các con cũng đã có công lao. Nhưng Kim Đô không phải của họ Thuần Vu. Ta mà chết, Kim Đô sẽ xuống dốc, bị dị tộc chiếm đóng hoặc Chúa tể khác trấn giữ"
Thuần Vu Uy nắm chặt tay: “Cha sẽ không chết!”
Thuần Vu Cự Tử thở dài một tiếng: “Nếu không có đan dược của Ngô công tử, tuổi thọ của ta chỉ còn không tới 300 năm. Đến lúc đó, con cảm thấy mình có thể giữ được Kim Đô không, còn có thể để Kim Đô thuộc về nhà Thuần Vu không?”
Thuần Vu Uy vô cùng khiếp sợ: “Ý cha là đan dược Ngô Bình có thể tăng tuổi thọ?”
Thuần Vu Cự Tử: “Uy nhi, Ngô công tử tương lai xán lạn, không chỉ có tài năng luyện đan chẳng thua kém Dược lão, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cha. Con đúng tới hắn, Trần Hoài Long và Lý Thần Đồ sẽ không đồng ý!”
Thuần Vu Uy hoảng sợ: “Vượt qua cha? Nói vậy là hắn có cơ hội trở thành Thánh Hoàng?”
Thuần Vu Cự Tử không giải thích thêm: “May mà con chưa làm quá tuyệt tình, con tự nghĩ cách đền bù đi. Mấy ngày nữa Đa Bảo Các khai trương, nên làm sao, chắc cha không cần dạy conl”
Thuần Vu Uy gật đầu: “Vâng, con hiểu!”
Cùng ngày, Ngô Bình trở lại trong vườn thuốc để luyện chế một chút đan dược.
Hai ngày sau, khi anh tới cửa hàng lần nữa. Người thuê cửa hàng quả nhiên đã bị xử lý sạch sẽ.
Ngô Bình và Triệu Vân Cơ vừa tới thì thanh toán toàn bộ tiền, đổi lại lấy được khế đất và khế nhà.
Triệu Vân Cơ đã gọi phục vụ bên Thần Đan Các tới, cùng ngày họ sửa sang bày trí, quét dọn lầu một, sau đó Ngô Bình tự mình canh giữ, coi từng tầng lắp thiết bị thế nào.
vú Kim Đô là thành trì phồn hoa, có một nhóm người chuyên lắp đặt thiết bị tại cửa hàng, Ngô Bình bỏ ra rất nhiều tiền để mời họ tới, lắp toàn bộ mọi thứ một lần, thiết bị không hề rẻ, dùng toàn vật liệu tốt và quý.
Nhưng thiết bị lắp đặt cũng không ảnh hưởng tới Việc khai trương lầu một, mấy tầng sau từ từ hoàn thành cũng được.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đi học viện tìm Trần Hoài Long, nói chuyện mở Đa Bảo Các, mời ông ấy tham gia ba ngày khai trương. Hiện tại Trần Hoài Long đã coi Ngô Bình là bảo bối, nghe nói anh mở cửa hàng, tất nhiên cũng rất ủng hộ. Ông ấy không chỉ muốn đi mà còn dẫn theo tầng lớp quản lý của học viện đi cùng.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn viện trưởng đã nể mặt! Viện trưởng, tiền bối Lý Thần Đồ có rảnh không?”
Trần Hoài Long: “Lý Thần Đồ vừa đột phá hôm trước, hiện tại đang dùng thân phận Chúa tể toạ trấn Đông Đô. Con có thể tự mình đi một chuyến, ta nghĩ ông ấy sẽ nể mặt conl”
Ngô Bình: “Vâng, con sẽ đi ngay!”
Kim Đô và Đông Đô cách nhau khá xa, cũng may cả hai đều có trận pháp truyền tống, Ngô Bình mượn dùng truyền tống trận, nhanh chóng tới Đông Đô.
Đông Đô không có Chúa tể khá lâu rồi, may mà trước đó có mấy vị Đại Thánh trấn giữ mới giữ được quy mô hiện giờ. Nhưng không có Chúa tể thì Đông Đô cũng không an toàn, mấy trăm năm qua, Đông Đô nhiều lần bị dị tộc công phá, mỗi lần đều là máu chảy thành sông, tổn thất nặng nề.
Hiện nay, Lý Thần Đồ có thân phận Chúa tể, từ đó về sau, dân chúng vui mừng, liên tục phóng pháo một ngày. một đêm. Nam nữ già trẻ đều lên đường, tiến hành đủ loại giải trí, Đông Đô chưa từng náo nhiệt như vậy, trong không khí tràn đây sự mừng.
Ngô Bình vừa bước vào Đông Đô là đã cảm giác được nơi này xưa cũ hơn Kim Đô. Trên thực tế cũng đúng như thế, Đông Đô tồn tại từ thời Thánh Hoàng, khi đó nó lớn hơn hiện tại nhiều, vô cùng hưng thịnh. Sau đó từng có hai vị Chúa tể trấn giữ, một người chết già, còn lại chết trận, sau đó Đông Đô nghênh đón khoảng thời gian khốn khó.
Ngô Bình nhanh chóng tới trước phủ Chúa tể, cao giọng gọi: Lý tiền bối, vấn bối Ngô Bình cầu kiến!”
Từ sau khi Lý Thần Đồ trở thành Chúa tể, mỗi ngày có không ít người tới thăm viếng, ông ấy cho người đuổi từ cửa. Khi nghe thấy Ngô Bình gọi thì tự mình ra đón.
Lý Thần Đồ vẫn dáng vẻ cũ, bên hông đeo đao mổ heo, chỉ đổi quần áo và râu ria.
“Nhóc con, sao cậu lại tới đây?”, Lý Thần Đồ mới Ngô Bình vào cửa, kéo anh đi vào trong.
Sau lưng Lý Thần Đồ là một đám tuỳ tùng, trong đó có Đại Thánh, cũng có Thánh Nhân và vài vị Cổ Thánh. Họ thấy Lý Thần Đồ khách sáo với 1 thanh niên như vậy thì trong lòng nhủ thầm không biết lai lịch đối phương ra sao? Là hậu duệ của Thánh Hoàng à?
Ngô Bình bị mời tới một phòng khách, người hầu bưng nước trà tới. Nói là người hầu nhưng đã là cao thủ Cửu Biến.
Ngô Bình nhấp ngụm trà rồi mới nói: “Tiền bối, mấy ngày nữa Đa Bảo Các sẽ khai trương, muốn mời người tới ủng hộ một chút!”
Người hầu châm trà cho Ngô Bình ngẩn ra, mở tiệm mà tìm Chúa tể tới ủng hộ, Chúa tể có chịu đồng ý không? Nhưng điều làm hắn giật mình là Lý Thần Đồ lại đồng ý vui Cậu luyện đan giỏi như vậy thì đúng lên nên mở tiệm, tới lúc đó ta sẽ tới!”
Ngô Bình: “Một khoảng thời gian nữa ta sẽ mở chỉ nhánh ở Đông Đô”
Lý Thần Đồ: “Đa Bảo Các của cậu bán cái gì?”
“Cái gì cũng có, pháp khó, dược liệu, đan dược, chỉ cần là người tu hành cần thì Đa Bảo Các đều bán!”, Ngô Bình nói.
Lý Thần Đồ: “Cửa hàng như thế thì không thiếu ở Đông Đôi”
Ngô Bình: “Thứ Đa Bảo Các bán thì không chắc. người khác sẽ có hoặc sẽ tốt hơn đồ của người khác”.
Trong lúc nói chuyện, anh lấy ra một cây Đại La Kim Sâm: “Ví dụ như cây tiên dược hỗn độn, những tiệm khác chắc chắn không có!”
Lý Thần Đồ mở to hai mắt, ông ấy cầm dược liệu lên quan sát rồi ngỡ ngàng: “Đây là dược liệu cấp hai mươi mấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Linh dược cấp 24”
Lý Thần Đồ cười nói: “Nếu Đa Bảo Các có những thứ như này làm đồ trấn tiệm thì tất nhiên là việc làm ăn sẽ không tệ, không phải cậu định mở chỉ nhánh à? Dù sao. mọi người cũng tới rồi, chọn đại một chỗ đi, ta cho người dọn dẹp giúp!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!