Trác Tú là đệ tử tinh anh trong tông, mà đệ tử tinh anh trong Khôi Lỗi Tông lại không nhiều nên vị Hầu trưởng lão này vừa thấy đã biết cậu ta là Trác Tú. Ông ấy nở nụ cười tươi, nói: “Trác Tú đó à, không phải cậu đến Thế tục rồi sao? Trở về lúc này làm gì?
Trác Tú: “Lâu rồi không về thăm tông, nên ta về đây xem tình hình ra sao. À phải rồi Hầu trưởng lão, lúc này ta đến đây phát hiện bên ngoài sân có một con chó hoang với đôi mắt đỏ ngầu giống như một con chó thành tinh ấy. Ông cẩn thận xíu đó”.
Hầu trưởng lão nghe thế đã đứng bật dậy hỏi: “Có à? Để ta đi xem”. Vì vậy Trác Tú lập tức dẫn Hầu trưởng lão đi ra ngoài sân.
Lúc này Ngô Bình đã hiện ra, đi đến trước cửa phòng. Anh nhìn thoáng qua, rồi duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, một tiếng “răng rắc” vang lên, chìa khóa đã gãy. Anh dễ dàng đẩy cửa vào trong.
Bốn vách tường của căn phòng đều vẽ kín phù văn, tạo thành một căn phòng pháp trận. Pháp trận này có thể giúp cho người nhốt bên trong tự bình tĩnh lại, đồng thời cản cho người nọ không ra ngoài được. Đương nhiên, người ngoài muốn vào lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong phòng này có ba phòng, hai sảnh, lúc này có một người tu sĩ trung niên đang ngồi trên ghế phòng khách, mở to hai mắt lẩm bẩm giống như người bị bệnh †âm thần.
Ngô Bình quan sát một vòng, rút ra kết luận thầm nói: “Ông ta bị nhiễu loạn tinh thần vào lúc tu luyện đây mà, chuyện này chả có gì to tác, trị được”.
Anh lập tức thi truyển Huyền Thiên Mộng Cảnh, ngay lập tức một vệt ánh sáng bao phủ tu sĩ trung niên kia. Sau đó, người trung niên cũng chính là tông chủ Khôi Lỗi Tông, Hà Trùng Dương cũng bước vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, Hà Trung Dương đã trải qua ba năm chữa trị tâm lý, Ngô Bình dùng đủ loại tình huống, chữa khỏi vấn đề tinh thần của ông ta. Mà quá trình chữa trị thuận lợi như thế là nhờ y thuật siêu phàm và lòng tận tụy không rời của Ngô Bình
Sau khoảng vài phút, Hà Trùng Dương đã mở mắt, mê mang rồi ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Cậu là người từ đâu đến?”
Ngô Bình cười: “Chào Hà tông chủ, ta là đệ tử quan trọng trong Đệ Nhất Kiếm tông, Ngô Bình. Trác Tú mời ta đến chữa cho ông đấy. Giờ ông nghĩ lại xem, nhớ lại chuyện gì xảy ra lúc trước không?”
Hà Trùng Dương suy nghĩ một lúc, đúng thật đã nhớ lúc bản thân đang tu luyện gặp phải kiếp nạn. Ông ta thở dài, vội vàng đứng dậy, chắp tay bái tạ Ngô Bình: “Chuyện này đúng là một cơn ác mộng dài, đa tạ Ngô công tử đã chữa khỏi cho ta!”
Ngô Bình: “Tông chủ đừng khách sao. Phải rồi, trong khoảng thời gian ông đang gặp rắc rối, hai vị thiếu tông chủ cũng đánh nhau túi bụi rồi. Ông nên ra ngoài xem đi”.
Hà Trùng Dương nổi giận nói: “Nực cười, hai đứa bất hiếu này!”
Sau đó, ông ta đẩy cửa bước ra ngoài. Đúng lúc gặp được Trác Tú và Hầu trưởng lão vừa đi về sân.
Trác Tú thấy Hà Trùng Dương đã bình thường lại, vui mừng vội vàng nói: “Tông chủ không sao rồi nhỉ?”
Hà Trùng Dương gật đầu nói: “Trác Tú làm tốt lắm, bản tông chủ sẽ thưởng lớn cho cậu! Cậu tiếp đãi Ngô công tử cho tốt, ta đi gặp hai đứa bất hiếu kia đã!”
Không khí của Khôi Lỗi Tông đã u ám, căng thẳng, mù mịt. Người hai phe luôn làm theo ý mình, thậm chí đã có rất nhiều người chết và bị thương, khiến cho lòng người trong tông từ trên xuống dưới luôn thấp thỏm, lo lắng không yên. Nhưng mọi chuyện này đã tan thành mây khói, khi Hà Trùng Dương rời núi.
Thoät cái, hai người con trai của Hà Trùng Dương đã quỳ gối trước mặt ông ta. Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, không thể nói là vui mừng hay là mất mát, dù sao ông già nhà mình không có chuyện gì thì họ cũng chỉ có thể làm con trai tiếp thôi.
Hà Trùng Dương sai người đuổi hai đứa con trai ra cửa sau núi, để họ tự kiểm điểm ba năm. Ngoại trừ chuyện bất đắc dĩ, thì không được phép ra ngoài bởi bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!