Tử Thanh gật đầu: “Pháp bảo cấm ky đó có một tác dụng rất kỳ diệu, nó có thể giúp trạng thái của tôi khôi phục khi đến thời cơ. Bây giờ, tu vi của tôi
đã ngang với lúc bị ám sát rồi”.
Ngô Bình nhớ lúc trước Tử Thanh bị một nam tu hãm hại, anh tò mò hỏi: “Năm đó, ai là người hại cô vậy? Gô còn nhớ tên của gã đó không?”
Tử Thành bình thản nói: “Hắn tên là Phục Thiên!” Ngô Bình ngây ra lặp lại cái tên: “Diệp Phục Thiên!” Tử Thanh nhìn anh: “Hắn là Thánh Vương, chắc anh cũng biết hắn”.
Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên tôi biết rồi, trước Diệp Phục Thiên đã bước vào bán bộ Thánh Hoàng từ lâu”.
Tử Thanh nghe đối phương đã bước nửa chân vào Thánh Hoàng lại cười lại, đứng dậy: “Nếu gã không cướp mất bảo vật của tôi, thì gã hoàn toàn không có tư cách bước một nửa chân vào Thánh Hoàng!”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”
Tử Thanh: “Một bảo vật quý hiếm, nó tên là Hoàng Cực Lệnh. Người giữ được lệnh này sẽ có cơ hội bước lên đỉnh Thánh Hoàng”.
Ngô Bình thắc mắc: “Diệp Phục Thiên cầm Hoàng Cực Lệnh, nhưng đâu có lên được đỉnh Thánh Hoàng đâu”.
Tử Thanh bình tĩnh nói: “Hắn cầm Hoàng Cực Lệnh giả đấy, cái Hoàng Cực Lệnh thật đã bị tôi dấu rồi. Nếu là Hoàng Cực Lệnh thật, anh ta đã có cơ hội đạt đến Thánh Hoàng rồi”.
Cô ấy nói dứt lời, lại hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Lúc ấy, tôi mới là người thăng cấp vào Thánh Hoàng”.
Ngô Bình nhíu mày: “Năm đó cô có thể đột phá, ấy vậy mà bị Diệp Phục Thiên phá hỏng”.
Tử Thanh nói: “Lần này tôi sống lại về đây, có thể thăng vào vị Thánh Hoàng bất cứ lúc nào cũng được”.
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: “Chừng nào cô đột phá?”
Tử Thanh: “Tôi cần tiềm tu một đoạn thời gian để tu hành cho vững cái đã”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi có cửa truyền tống vào Hỗn Độn Giới, cô có thể đến đó tu luyện”.
Tử Thanh cười n št lắm, muốn tu vi đạt đến cảnh giới Thánh Vương phải tu hành qua lại trong Thánh Cổ Đại Lục và Hỗn Độn Giới nhiều lần”.
Ngô Bình lập tức mở cánh cửa truyền tống ra, Tử Thanh bước vào. Cả hai đều hẹn Ngô Bình sẽ mở cửa sau nửa tháng tới.
Y Mị tạm biệt Tử Thanh xong lập tức cảm nhận được khí tức từ Thánh Cổ Đại Lục, nên cười nói: “Nơi này đúng là nơi tốt!”
Ngô Bình: “Y Mị, tôi cảm thấy cô có thể thử hệ thống tu hành tại Thánh Cổ Đại Lục”.
Y Mị gật đầu: “Được! Anh tìm một chỗ giúp tôi, tôi muốn tu luyện trong một đoạn thời gian”.
Ngô Bình lập tức sắp xếp cho Y Mị ở tại thành Kim Ngô, sau đó anh dẫn Hàn Băng Nghiên đi lòng vòng khắp nơi trong thành.
Thành Kim Ngô vô cùng phồn hoa, đặc biệt là dưới sự cai trị của Lý Thần Đồ, bách tính đều an cư lạc nghiệp. Những nô lệ được giải phóng cũng có chỗ ở yên ổn, họ đều nói rằng chúa tể Lý thật sự tốt bụng.
Hàn Băng Nghiên chưa bao giờ ăn được những món ngon ở Thánh Cổ Đại Lục, nên khi cô ấy đi một vòng đã ăn đến mức no căng cả bụng. Cô ấy cười nói: “Thời đại này thật tốt, nơi nào cũng có phong cảnh tự nhiên, với lại không khí cũng trong lành!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!