Anh mở Thánh môn ra, hai người đến Kim Ngô Thành tại Thánh Cổ Đại Lục.
Khi hai người đến một nơi yên tĩnh, Ngô Bình giúp Lý Thuần Như kiểm tra. Tư chất của Lý Thuần Như đã tốt sẵn, Ngô Bình lại lợi dụng Vô Thượng Đạo lực trợ giúp nên đã giúp cho cô thành công mở được một Thánh mạch và chín Huyền mạch. Sau đó, anh lại giúp Lý Thuần Như tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ.
Lý Thuần Như đang dốc sức tu luyện, Ngô Bình đã đến chỗ xây dựng Tử Kinh. Tử Kinh đã bắt đầu hình thành, sau khi xây dựng xong tòa hoàng kinh này sẽ có thể chứa ba tỷ dân cư bên trong. Mà bên ngoài Tử Kinh sẽ xây dựng một ít Vệ Tinh thành với hương trấn để để dân ở, tính ra tòa thành này cũng được hơn mấy trăm triệu người ở.
Tương lai, Tử Kinh chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thương mại và quyền lực của Nhân tộc. Vì vậy, anh nhờ Tử Thanh Thánh Hoàng, mua một con phố của Tử Thanh. Con đường này đều thuộc về Đa Bảo Các, sản xuất vật tư Thiên giới.
Con đường này dài mười dặm, cửa hàng hai bên cộng lại cũng khoảng một bách gia, mỗi cửa hàng sắp xuất hiện bán mọi thương phẩm khác nhau.
Xong việc, anh quay về Kim Ngô thành gặp Tử Thanh Thánh Hoàng.
Sau một đoạn thời gian đã củng đố, khí tức của Tử Thanh Thánh Hoàng càng thâm sâu và khó dò. Ngô Bình được người ta mời vào nơi nghỉ ngơi của Thánh Hoàng, rồi người đó lui xuống.
Ngô Bình đẩy cửa vào, Tử Thanh mặc một bộ váy tím dài đi chân trần, đang nghiêng người tựa trên giường trong không gian sảnh to lớn. Bên trong cạnh cô còn đặt một ít công văn, da thịt cô trắng như tuyết, quyến rũ vô cùng lại cao quý. không có gì sánh bằng.
Cô ấy vừa thấy Ngô Bình đến, lập tức vứt công văn xuống nói: “Cậu về rồi, đống công văn vừa nhìn đã khiến tôi đau cả đầu”.
Ngô Bình cười hì hì nói: “Chị Tử Thanh, tôi không hiểu mấy cái này nên không giúp gì được người rồi”.
Tử Thanh trợn mắt nhìn anh: “Haiz, Thần tộc cử đến vài tên sứ giả. Trong đó có hai Đại thần trẻ tuổi, thực lực cũng rất mạnh đã đánh bại rất nhiều thiên kiêu Nhân tộc. Tôi nghĩ để cậu ra tay, dạy chúng một bài học”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Thần tộc cử sứ giả đến làm gì?” Tử Thanh: “Thăm dò với ra oai”. “Thăm dò cái gì? Chẳng lẽ, xem chị có phải Thánh Hoàng thật không à?”
Tử Thanh cười nói: “Không đến mức đó. Bọn họ muốn thăm dò điểm giới hạn và làm quen với tính cách của tôi. Dù sao tiếp theo đây, bọn họ phải giao tiếp với nữ Thánh Hoàng như tôi. Bởi vì nếu họ không biết gì về tôi, thì sẽ không có cách phát triển chiến lược”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ra oai gì?”
“Chúng cử hai thiên kiêu Thần tộc mạnh mẽ, ép cho các thiên kiêu Nhân tộc chúng ta thở không nói. Chúng muốn nói Nhân tộc chúng ta biết, thế hệ sau của 'Thần tộc vẫn mạnh hơn thế hệ sau của Nhân tộc, mãi mãi Nhân tộc sẽ không bằng Thần tộc”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ra oai chó má gì chứ! Để tôi đi xem thiên kiêu Thần tộc thế nào!”
Tử Thanh thấy Ngô Bình thế nói: “Thực lực của cậu cũng ghê đấy, nhưng Thần tộc không phải thứ đùa chơi được nên đừng khinh thường. Hiện tại, tôi sử dụng quyền hạn Thánh Hoàng của mình, đưa cậu vào Vạn Thánh Động Thiên” để tu luyện. Trong Vạn Thánh Động Thiên có vô số truyền thừa và trân bảo của Nhân tộc để lại, cậu có thể dùng hết chúng. Thêm vào đó, thời gian trong đó khác với bên ngoài này, cậu khổ tu ba năm trong đó chỉ tầm một canh giờ ở đây thôi”.
Ngô Bình bất ngờ mở to mắt: “Còn có nơi như thế à?”
Tử Thanh cười: “Nơi này chỉ có Thánh Hoàng mới mở ra được, nó là không gian được vô số các đời Nhân tộc đã hao công dốc sức mà chế tạo ra. Sự có mặt của nó chỉ để, một là bồi dưỡng nhân tài cho Nhân Tộc, hai là khi Nhân tộc rơi vào tình thế xuống dốc không còn quay đầu được nữa, thì có thể giữ lại nguồn lửa cho chúng ta. Trong tình hình ác liệt nhất, Vạn Thánh Động Thiên có thể cứu được hàng chục triệu người và hàng chục ngàn năm”.
Ngô Bình gật: “Được”.
Tử Thanh: “Cậu cứ tu luyện trong đó ba năm, tăng tu vi lên rồi lại đến chạm mặt thiên kiêu Thần tộc”.
Cô ấy nói xong, lập tức vươn bàn tay trắng nốn ngọc ngà lên lập tức cuốn Ngô Bình vào một không gian. Khi anh mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang ở trong một đại điện, nơi này dựng đầy giá sách, trên đó có vô số sách vở khác loại.
Ngô Bình chỉ lấy ra một quyển tùy thích, lại phát hiện đó là một loại giai đoạn công pháp, nó hướng dẫn làm sao để tiến vào trạng thái tâm pháp Hiền giả. Anh nhanh chóng đảo mắt qua toàn quyển sách, rồi lại rút quyển thứ hai.
Cuốn thứ hai này, viết về tu luyện Thánh Nhân Cảnh và Thánh Thể công pháp. Tác giả cuốn này đã tham khảo kinh nghiệm của người đi trước, chứ không phải là do kinh nghiệm của chính người này lấy ra.
Thoáng chốc, Ngô Bình đã đọc đến mê mẩn, rồi lại đến một giá sách rồi lật xem từng quyển sách. Cứ quyển nào mà anh thấy hữu dụng thì dừng lại, nghiên cứu thật kỹ càng.
Anh đọc sách mải miết nên không cảm giác được thời gian thay đổi, thế mà đã qua ba tháng rồi. Trong ba tháng này, anh đã đọc xong mười mấy giá sách.
Ba tháng, anh đọc quá nhiều sách, cần phải triệt để hiểu nó. Vì vậy, anh ngồi xếp bằng, suy nghĩ về những nội dung viết trong sách.
Thoát chốc, khí tức trong cơ thể anh lập tức vận chuyển, tự nhiên dễ dàng bước vào trạng thái Hiền giả. Hầu như quá trình tu luyện này của anh, không dừng lại đến khi đạt đến Hiền Giả cảnh.
Hiền giả là một trạng thái tu luyện tâm linh, có thể ở trong trạng thái giác ngộ mọi lúc mọi nơi nên trí tuệ rất mở rộng. Học cái gì cũng thật nhanh, hiểu về bất cứ vấn đề nào cũng thật sâu xa, đó gọi là Hiền giả.
Ngô Bình bước vào trạng thái Hiền giả, vừa âm thầm nghĩ, năm mươi tỷ tế bào trong cơ thể lập tức ngưng tụ lại thành Vô Thượng Đạo phù. Ngay lúc này, anh cũng không thấy có gì không khỏe.
Sau Cửu Biến, cơ thể của anh đã có khả năng tăng lên vô hạn. Sau một thời gian thành quen, anh đã có thể chấp nhận càng nhiều Vô Thượng Đại đạo hơn. Bây giờ, anh trở thành Hiền giả, linh hồn cũng nhận được thăng hoa khiến anh càng nhận thức của bản thân sâu sắc hơn và cũng đã chuẩn bị xong cho Vô Thượng Đại đạo.
Vì vậy, anh tiếp tục mở một trăm tỷ, đến một nghìn tỷ và cuối cùng mười nghìn tỷ tế bào!
Đến lúc này, Ngô Bình mới thoáng cảm giác hơi khó chịu. Anh biết mình cần dừng lại, đợi quen với số lượng Vô Thượng Đại Đạo khổng lồ này rồi mới tiếp tục. tu luyện nữa.
Tiếp theo đó, anh tiếp tục đọc, thỉnh thoảng tu luyện công pháp và tuyệt học của người đi trước để lại. Thoáng chốc đã trôi qua một năm, anh cảm thấy bản thân đã quen với Vô Thượng Đạo lực này này, lập tức mở tế bào ra.
Anh ngưng tụ hai mươi nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ tế bào vào hết Vô Thượng Đạo phù. Anh cũng không thấy có gì không khỏe.
'Tâm trạng của anh rất vui, biết bản thân đã hấp thụ xong một ít sợi Vô Thượng Đại Đạo.
Chuyện này giúp cho anh hoàn thành Nhập đạo của Nhất Trọng Đạo Cảnh.
“Ầm ầm!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!