Tử Thanh Thánh Hoàng: “Cậu có cái gì cần không, cứ nói ra cho chị giúp”
Ngô Bình: “Tôi là luyện đan sư, nên thường xuyên cần dược liệu. Không biết, sau khi Thánh quốc thành lập rõi có một nơi gọi là kho dược liệu không?”
Tử Thanh Thánh Hoàng cười nói: “Đương nhiên là có rồi. Thật ra, những món đồ của Thánh Hoàng trước đây đều để lại trong Kho Thánh Hoàng, nên có rất nhiều dược liệu. Từ nay về sau, cậu có thể vào Kho Thánh Hoàng tùy thích, muốn mượn cái gì cứ lấy không cần hỏi tôi."
Ngô Bình vui vẻ sáng mắt hỏi: “Chị có Kho Thánh Hoàng à?”
Tử Thanh Thánh Hoàng: "Kho Thánh Hoàng được xây dựng từ công sức của hai vị Thánh Hoàng, nên trong trong có rất nhiều tài nguyên của Nhân tộc. Chỉ có người giữ pháp chỉ Thánh Hoàng mới có thể ra vào Kho Thánh Hoàng thôi”.
Lúc hai người đang nói chuyện, cô ấy lại đưa một thanh pháp chỉ cho Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu có pháp chỉ này rồi, thì vào ra Kho Thánh Hoàng tùy thích”
Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cảm ơn”.
Lúc này, Tử Thanh Thánh Hoàng nhìn thoáng qua các vị đại thần rồi nói: “Trước khi cậu đến đây, tôi với các vị thần tử đang bàn bạc một chuyện. Cậu cũng ở đây góp ý kiến xem”.
Ngô Bình: “Bàn bạc chuyện gì?”
Bên trong các đại thần có một Cổ Thánh với một chòm râu trắng đứng dậy nói: "Thưa công tử, vừa rồi bọn ta đang bàn bạc về việc cử sứ giả vào chiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình giật mình nhìn Tử Thanh Thánh Hoàng hỏi: “Chị muốn?”
Tử Thanh Thánh Hoàng: "Thánh Môn chỉ là một bộ phần truyền tống đại trận của hai giới, nếu như tập hợp tất cả Thánh Môn lại thì có thể mở ra con đường đi qua Thánh Cổ Đại Lục và Thiên Giới giúp cho nhân viên giữa hai bên có thể thuận tiện trao đổi với nhau”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Hiện tại, Thiên Giới rất loạn đó. Sinh linh Hỗn Độn ở đó không hề yếu hơn Thần tộc, nếu đường này mở ra rồi thì khó thể đảm bảo việc Hỗn Độn Sinh Linh không ào ạt đổ về nơi này."
Tử Thanh Thánh Hoàng bình thản nói: "Tôi đã lo chuyện này rồi, tuy Hôn Độn Sinh Linh rất mạnh nhưng kẻ thù của bọn họ chưa chắc là Nhân tộc. Nếu dùng Hỗn Độn Sinh Linh ngăn Thần tộc, thì chuyện này không phải chuyện xấu với chúng ta”
Ngô Bình gật đầu: "Lời chị nói rất chí lý, nhưng tôi nghĩ việc này nên bàn bạc kỹ hơn đã. Hay là, chúng ta đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi".
Tử Thanh Thánh Hoàng: "Hiện giờ chúng ta chỉ mới bàn bạc, cụ thể chấp hành khi nào vẫn còn phải xem xét về tình hình giữa hai bên đã mới quyết định”
Ngô Bình không có hứng thú với việc bàn bạc trong triều, nên sau khi nói xong anh lập tức cáo từ trước.
Sau đó vài ngày, Ngô Bình không tu luyện cũng luyện đan. Các cửa hàng trên đường Thiên cũng lần lượt mở ra, làm ăn cũng rất tấp nập.
Ngoài việc tu luyện ra, anh đã suy nghĩ đến Nghiệp lực. Con hàng này dù trải qua bao nhiêu luân hồi, anh cũng không cách nào vứt nó đi được.
Việc chống lại Nghiệp lực, tỉnh lọc cho Nghiệp Thức là chuyện vô cùng khó khăn với Ngô Bình. Món này không liên quan đến tư chất, nghị lực, mà nguyên nhân chính tại Nghiệp lực trên cơ thể anh quá nặng.
Trên cơ thể anh bây giờ, không chỉ có Nghiệp lực của Chủ Vũ Trụ, còn có các loại Nghiệp lực của Thế Giới duy độ thấp. Mà bản chất của Nghiệp lực Thế Giới duy độ thấp không khác biệt mấy với bản chất của Nghiệp Lực Chủ Vũ Trụ.
“Xem ra Nghiệp Lực là chướng ngại vật chủ yếu hạn chế tu sĩ duy độ thấp của mình. Mình phải nghĩ cách phá vỡ Nghiệp lực này mới được”.
Lúc này, anh nhớ đến một bảo vật mà bản thân đã lấy được trong Thế Giới duy độ thấp, Tịnh Thế Hồng Liên! Nếu như Nghiệp Lực không chia Duy Độ, thì chính Tịnh Thế Hồng Liên có thể tỉnh lọc được Nghiệp lực, vậy nó có hiệu quả với bản thân không?
Anh hít sâu một hơi, lập tức ngoài thiền và rơi vào trạng thái nhập định. Trong ý thức của anh có một không gian, lúc này bên trong đó đã được anh bỏ vào đó rất nhiều bảo bối mà lượm được từ Đê Duy, đa phần chúng là món không căn hoặc không thể đưa vào Chủ Vũ Trụ. Vậy nên, anh đành ngưng tụ ý thức của mình một không gian, tồi ném chúng vào đây.
Lúc này, Tịnh Thế Hồng Liên cũng ở trong đống đó. Vì thế anh lấy một phần sức mạnh Vô Thượng Đại Đạo đến gần Hồng Liên. Hồng Liên lập tức phóng ra ánh sáng chói lóa, bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ xung quanh nó.
Ngô Bình mừng rỡ sáng mắt, anh biết Vô Thượng Đại Đạo tác dụng với nó! Nhưng số lượng Vô Thượng Đại Đạo trên cơ thể của anh không nhiều, nên anh quyết định hấp thụ thêm chút nữa.
Vì vậy anh lại mở ra một cửa Hỗn Độn lần nữa, rồi ngồi ở ngưỡng cửa mà hấp thụ. Anh bắt đầu hấp thụ luồn Vô Thượng Đại Đạo Hỗn Hợp thứ hai!
Nhờ có kinh nghiệm lăn đầu rồi, thêm vào đó là tu vi của Ngô Bình đã tăng lên. Nên lúc này, anh không có cảm nhận như lúc trước mà thoắt cái anh đã hấp thụ xong nguồn Vô Thượng Đại Đạo thứ hai và dung nhập vào tế bào của mình
Tiếp theo đó, anh lại hấp thụ nguồn thứ ba. Trong cùng một ngày, Ngô Bình hấp thụ tổng cộng mười hai nguồn Vô Thượng Đại Đạo dung hợp với nhau!
Sau đó, anh dung nhập lực lượng Vô Thượng Đại Đạo vào Tịnh Thế Hồng Liên, nhờ đó ngọn lửa cháy quanh nó càng rực rỡ và mạnh mẽ hơn. Lúc này, anh đặt Tịnh Thế Hồng Liên trước mặt mình.
Tịnh Thế Hồng Liên lập tức phóng to ra, hóa thành một người đang ngồi xếp bằng trên đài sen màu đỏ. Ngô Bình chớp vào cái, âm thăm tự hỏi cái này dùng sao đây?
Nhưng vào lúc này, Thánh mạch của Cửu Liên Đài rung lên rồi có một sức hút sinh ra. Đài sen màu đỏ kia hóa thành một ánh sáng màu đỏ rồi bị hút vào trong Thánh mạch, rõ ràng nó cứ thế bị Cửu Liên Đài cắn nuốt!
Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt, anh định tức giận chửi thì mặt ngoài của Cửu Liên Đài đột ngột tỏa ra ngọn lửa màu đỏ rồi biến thành một dòng nước xoáy. Nghiệp lực trên cơ thể anh bị nó tụ lại rồi hút vào thiêu đốt trong dòng nước xoáy đó.
Sau khi Nghiệp lực bị thiêu sạch, Cửu Liên Đài là phun ra một thứ gì đó màu đen tụ thành một mũi kiếm đen ở giữa không trung.
Ngọn lửa bốc lên càng dữ dội hút càng nhiều Nghiệp lực hơn, thoáng chốc chưa đầy nửa ngày tất cả tinh lực trong cơ thể của Ngô Bình đã được tỉnh lọc sạch sẽ. Nghiệp lực bị thiêu đốt hình thành một thứ gì đó màu đen, rồi từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đen.
Ngô Bình tiếp nhận cây kiếm mà Nghiệp lực ngưng tụ thành, cảm giác nằm nó trong tay không nặng lắm. Nhưng bên trong thanh kiếm, lại có một nguồn lực lượng quái dị đang rung động.
Anh không nghĩ nhiều mà cất thanh kiếm do Nghiệp lực hội tụ đi, mới quay về cửa thứ năm.
Anh lại ngồi trước tường lăn nữa và bắt đầu tỉnh lọc Nghiệp Thức. Lúc này, hầu như tất cả Nghiệp lực của anh đã biến mất sạch sẽ, nên việc hoàn thành tỉnh lọc của anh rất thuận lợi.
Sau đó là Thánh Thức, Thánh Thức bị giấu mất, nên Ngô Bình phải mở Thánh Thức một lần nữa. Anh dựa theo cách xử lý trên bức tường, đưa tinh thần nhập vào trạng thái vô nhiễm vô cầu, tỉnh táo và yên Tĩnh.
Thoáng chốc anh đã thấy trong không trung đó có một ít ánh sáng mờ nhạt. Anh muốn nhìn ánh sáng trong trẻo đó, nhưng giữa ánh sáng đó lại có một tấm màng màu đen che tầm mắt của anh.
Anh nghĩ nếu có thể mở tấm màng màu đen này ra thì được rồi, suy nghĩ anh vừa nổi lên thì cây kiếm Nghiệp lực màu đen xuất hiện trong tay của anh. Cây kiếm này là thứ vô hình, có thể xuất hiện ở trong ý thức của anh.
Anh mỉm cười vung thanh kiếm, vẽ ra một đường cắt đứng tấm màng đen kia như phá vỡ cửa số. Anh đã nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đăng sau nó.
Sau đó, trong đầu của anh vang lên một tiếng “âm”, Thánh Thức thứ tám thật sự mở ra! Trong thức hải của anh, một ánh sáng chói lóa như ánh mặt trời chiếu xuống, nó chính là ánh sáng do Thánh Thức phát ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!