Dứt lời, Đường Vô Mệnh ngoẹo cổ sang một bên, từ ấn đường bay ra một làn khói đen, làn khói đen bay tới nhập vào tượng gỗ nhỏ. Tượng người gỗ đột nhiên chuyển thành màu lam nhàn nhạt, đôi mắt nó cũng phát ra tia sáng quỷ dị.
Ngô Bình vội vã nhặt lấy tượng gỗ nhỏ, thò tay ra vỗ vào lưng Đường Vô Mệnh. Lúc này Đường Vô Mệnh mới dần tỉnh lại, như thể vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng. Ông ấy dáo dác nhìn quanh, sau đó đột nhiên quỳ xuống: "Bố!"
Advertisement
Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài nói: "Vô Mệnh, đứng dậy đi. Con còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra không?"
Đường Vô Mệnh nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Con nhớ lúc đó mình đang ở căn cứ. Băng Vân và Ngô Bình ở cùng con, chuyện sau đó thì con không nhớ gì nữa".
Advertisement
Đường Thiên Tuyệt: "Băng Vân, cháu kể lại chuyện đã xảy ra cho bác Bảy nghe đi".
Đường Băng Vân gật đầu, kể lại đầu đuôi cho bác mình nghe. Đường Vô Mệnh nghe được một nửa thì vừa kinh ngạc vừa đau đớn kêu lên: "Bác lại bị tà ma nhập vào rồi đi giết những người anh em của mình sao!"
Đường Thiên Tuyệt: "Tổn thất rất lớn, người ở căn cứ không một ai không bị thương. Xảy ra chuyện như vậy rồi thì con không thể tiếp tục quản lý Thiên Sát nữa, nếu không những kẻ bên dưới sẽ không phục".
Đường Vô Mệnh cúi đầu đáp: "Vâng".
Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: "Băng Vân, từ nay trở đi, cháu là chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Sát!"
Đường Vô Mệnh lập tức lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng trông rất cổ xưa rồi dùng hai tay đưa cho Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân vô cùng ngạc nhiên, đáp: "Ông nội, cháu chưa đủ năng lực hay kinh nghiệm, giờ đột nhiên lên tiếp quản vị trí này thì những người khác có phục không?"
Đường Thiên Tuyệt bình thản đáp: "Bây giờ chưa phục nhưng sau này sẽ phục, nhận lệnh đi!"
Đường Băng Vân không nói gì nữa, dùng hai tay đón lấy lệnh bài.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu rồi hỏi Ngô Bình: "Ngô Bình, cháu có đồng ý giúp Băng Vân ngồi vững trên vị trí này không?"
Ngô Bình đáp: "Băng Vân là bạn cháu, cháu giúp cô ấy là lẽ đương nhiên. Có điều, hiện tại cháu tạm thời chưa có ý định gia nhập Thiên Sát".
Đường Thiên Tuyệt mỉm cười đáp: "Không sao".
Đường Băng Vân: "Ông nội, Địa Phủ đã nhắm vào Đường Môn chúng ta, bọn chúng muốn làm gì vậy?"
Đường Thiên Tuyệt thở dài đáp: "Còn làm gì được nữa? Chính là vì Đường Môn của chúng ta lớn mạnh, nếu Địa Phủ có thể giành được Đường Môn thì sức ảnh hưởng của chúng sẽ lớn đến thế nào?"