Đường Băng Vân nói: "Hay đấy, nơi thâm sơn cùng cốc thế này mà cũng có một cô em gái đáng yêu. Nói đi, rốt cuộc anh có mấy cô em gái hả?"
"Đừng nói linh tinh, cô ấy là em gái của bạn tôi", Ngô Bình liền kể lại chuyện của Chu Phù Sinh.
Đường Băng Vân liền tỏ vẻ tán thưởng, nói: "Anh nghĩa khí thật đấy, mấy người kia chết đúng là quá hời cho chúng".
Advertisement
Ngô Bình không bàn đến chuyện này nữa mà hỏi: "Ông nội cô thế nào rồi?"
"Vẫn thế, mong rằng anh có thể chữa khỏi cho ông thì Đường môn mới có thể ổn định được", Đường Băng Vân nói: "Hai ngày nay ông nội cố tình xuất hiện vài lần, Đường môn mới được yên ổn".
Advertisement
"Đã tra ra được người định giết tôi lần trước chưa?", ý anh là vụ bom trên máy bay.
Ánh mắt Đường Băng Vân lạnh đi: "Đã có manh mối rồi, không lâu sau sẽ có kết quả, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!"
Ngô Bình gật đầu: "Bây giờ cô là lệnh chủ của 'Thiên Sát', làm gì cũng phải cẩn thận. Có việc gì cần thì tôi sẽ giúp đỡ hết sức".
Đường Băng Vân thở dài: "Anh nói đúng, việc của Thiên Sát nhiều tới nỗi tôi phát điên. Trước kia tôi chỉ giúp đỡ quản lý Thiên Sát, giờ để tôi phụ trách hoàn toàn tôi mới biết nó khó thế nào".
Ngô Bình nói: "Ồ? Chẳng lẽ gặp rắc rối gì à?"
"Đúng, trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị người ta chiếm mất, thành viên ở đó không rõ tung tích, tôi phải đi xử lý chuyện này".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Tuần sau tôi đến Cảnh Thành, cùng nhau đi nhé?"
Đường Băng Vân nói: "Được, chúng ta cùng đi".
Lúc này Chu Tiểu Lôi bê đĩa hoa quả ra, cười nói: "Đây là hoa quả mới mua hôm nay đấy, mọi người nếm thử xem".
Còn chưa ăn được bao nhiêu thì bên ngoài đã vang lên một loạt âm thanh hỗn tạp. Ngô Bình đẩy cửa ra xem thì thấy một đám dân làng đứng trước cửa nhà họ Chu. Dẫn đầu là một ông già, bên cạnh có một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Ông già cầm một hộp quà, gọi với vào trong nhà: "Tiểu Lôi, cháu ra đây đi, bác tới cầu hôn cho con trai bác".
Thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: "Tiểu Lôi, đó là ai vậy?"
Chu Tiểu Lôi tức tới nỗi mặt trắng bệch: "Sao ông ta lại đến nữa vậy!"
Cô ấy liền kể mọi chuyện cho Ngô Bình, hóa ra ông già là người trong thôn, chỉ có một đứa con trai độc nhất, nhưng con trai ông ta hơi ngốc, đầu óc không minh mẫn, người ta gọi anh ta là "Đại ngốc", đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Chu Tiểu Lôi mất anh, không có ai để nương tựa trong thôn, thế nên ông ta liền nhắm vào Chu Tiểu Lôi, nhiều lần bảo người đến khuyên nhủ cô ấy, thậm chí còn chạy tới trường học mà Chu Tiểu Lôi làm việc, mong cô ấy có thể cưới con trai mình.
Ngô Bình nghe xong liền cười lạnh: "Người nhà này đúng là vô lý".
Chu Tiểu Lôi thấy họ gọi không ngừng thì xông ra, nói: "Bác Lý, cháu không lấy Đại ngốc đâu, cháu không thích anh ta, mọi người hãy về đi".