Phùng Chương ngẩn người ra, lý tưởng của cậu ấy là trở thành luật sư hàng đầu, sao có thể đi lái xe cho người ta? Nhưng Phùng Chương vốn rất thông minh nên suy nghĩ một lát rồi lập tức đáp: “Được! Sau này em chính là tài xế của anh”.
Nghe Phùng Chương nói sẽ làm tài xế cho Ngô Bình, Cương Tử vội vã chạy tới hỏi: “Cậu chủ, còn tôi thì sao?”
Ngô Bình nhìn Cương Tử đáp: “Không phải cậu bảo còn phải kết hôn sao?”
Advertisement
Cương Tử và Tân Nguyệt đã đính hôn rồi, tháng sau là cưới.
Cương Tử gãi đầu: “Nhưng cũng đâu cần tìm tài xế mới, kết hôn cùng lắm chỉ mất ba ngày là cùng”.
Advertisement
Ngô Bình: “Vớ vẩn, kết hôn xong đương nhiên phải chơi cho đã. Tôi thả tự do cho cậu ba tháng, ở nhà chăm vợ cho tốt”.
Cương Tử vô cùng cảm động, cậu ta biết Ngô Bình giữ Phùng Chương lại để lấp chỗ trống của mình trong ba tháng, cậu ta nói: “Cậu chủ, ngày tôi đám cưới nhất định phải tới nhé!”
Ngô Bình cười đáp: “Phí lời, đương nhiên tôi phải tới, không thì ai làm người chứng hôn cho cậu hả?”
Cương Tử làm việc vô cùng cẩn thận, cậu ta gọi Phùng Chương ra hướng dẫn lái từng loại xe trong nhà, mỗi loại xe lại có đặc điểm khác nhau nên phải làm quen trước rồi mới có thể lên lái.
Thấy Phùng Chương cặm cụi làm quen với xe, Chu Nhược Tuyết cười hỏi: “Lãnh đạo, sao anh lại thuê cả em họ em làm tài xế vậy?”
Ngô Bình đáp: “Anh cũng đâu thể giúp không cậu ấy. Cậu ấy làm tài xế cho anh vài ngày, anh sẽ trả lại cho cậu ấy một tiền đồ vô cùng rộng mở. Vậy không phải rất tốt sao?”
Chu Nhược Tuyết cười đáp: “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé!”
Chu Nhược Tuyết vẫn còn buồn ngủ nên một lát sau đã quay lại phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình thì dắt Đông Hoàng đi dạo, bất giác anh lại đi tới khu vực gần nhà cũ. Khi Đông Hoàng nhìn thấy cây hoè trước cổng, nó đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào đó.
Ngô Bình hỏi: “Sao vậy? Mày nhận ra điều đặc biệt sao?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Cây hoè này có thể sinh ra linh tính, vô cùng hiếm có”.
Đúng lúc này, trên cây hoè đột nhiên có ba hạt đậu hoè phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó ở bên trong.
Đông Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên ngọn cây hoè, hai mắt phát sáng.
Ngô Bình ngẩn người: "Mày đang nhìn gì vậy?"
Nói rồi, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba hạt đậu hoè lấp ló trong những tán lá, toả sáng nhàn nhạt và phát ra hương thơm mê người. Anh giật mình, đưa tay ra ấn vào thân cây thì được cây hoè truyền cho một thông tin. Đại ý nói hạt đậu hoè này là do nó dùng tinh hoa tự mình tích luỹ qua nhiều năm tháng để luyện ra. Hạt đậu hoè này ăn vào có tác dụng cực tốt đối với cơ thể con người.
Ngô Bình sáng mắt lên, leo lên cây. Anh nhanh chóng hái mấy hạt đậu hoè xuống rồi nhảy xuống đất.
Đông Hoàng rỏ cả dãi nhìn mấy hạt đậu hoè mà vẫy đuôi như thể rất muốn ăn.